“Cậu dựa vào vai tôi mà ngủ nè.” Trương Linh Dật thấy cậu xoay tới xoay lui, liền hào phóng vỗ vai mình.
Vương Nghiễm Ninh nhìn vai cậu ta, thầm nghĩ hai người ôm cũng ôm rồi, đụng một chút cũng chẳng có gì, đàn ông không câu nệ mấy chuyện nhỏ nhặt mà, liền không nghĩ ngợi nữa mà ngả đầu lên vai Trương Linh Dật.
Nói thật, cái tư thế này cũng chẳng dễ chịu gì so với ngủ gục trên mặt bàn, nhưng Vương Nghiễm Ninh lại không nghĩ thế.
Vì vậy cậu cứ dựa như thế rồi… ngủ luôn.
Trương Linh Dật ngồi yên nghiêng đầu nhìn cậu, Vương Nghiễm Ninh bình thường rất sôi nổi, còn hơi nóng nảy, nhưng lúc ngủ trông rất yên bình, môi cậu ta hơi mỏng, tạo thành đường vòng cung cong cong, lông mi rất dày, phủ lên làn da trắng nõn, trông rất thanh khiết.
Rõ ràng mọi thứ đều im lặng, thế nhưng không hiểu tại sao, trong mắt Trương Linh Dật lại có một loại cảm giác chấn động lòng người.
Vì vậy đôi mắt đang chăm chú bỗng dưng mờ dần rồi cụp xuống.
“Cái đó…” Cô gái ngồi đối diện cũng chuẩn bị ngủ, ánh mắt rối rắm mà nhìn bọn họ, cuối cùng không kìm được mà nhỏ giọng hỏi: “Em xin mạo muội hỏi một cậu… hai anh là một cặp hả?”
Lúc cùng nhau đánh bài, cô đã cảm thấy hai người này không được bình thường, vì thông thường hai chàng trai đi du lịch với nhau đều là bạn tốt, nhưng cách họ đối xử với nhau không giống bạn bè bình thường, ngược lại còn có chút thân mật không nói nên lời.
Muốn nói tình cảm của hai anh tốt thật, nhưng lúc chuẩn bị nói thì lại cảm giác gần gũi kia không phải của một đôi bạn tri kỷ.
Thời đại này chuyện là gay cũng không phải chuyện đáng kinh ngạc gì, bởi vậy cô bé cũng nhanh chóng nghĩ đến chuyện này, nhưng mà ban đầu cô chỉ nghi ngờ thôi, cho đến khi nhìn thấy cảnh vừa rồi, rốt cục không kìm được mà hỏi ra miệng.
Trong phút chốc, lòng Trương Linh Dật dâng lên một loại cảm xúc lạ lẫm lại bị câu hỏi của cô gái kia cắt ngang, cậu ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi cười hì hì nói:” Ừm đúng rồi, nhìn bọn anh có xứng đôi không?”
“Có.” Lúc hỏi xong tự thấy mình quá to gan, lỗ mãng, còn đang lo lắng không biết Trương Linh Dật có nổi giận không, nhưng lại thấy cậu ta tự nhiên thừa nhận, cô thầm thở dài, cười nói, “Chắc là anh yêu anh ấy lắm ha!”
Trương Linh Dật nhíu mày: “Sao em lại nói vậy?”
Cô gái nhỏ cười cười, mang theo một chút ý chúc phúc, nói: “Bởi vì anh mắt của anh lúc nhìn anh ấy rất ấm áp.”
Trương Linh Dật bỗng giật mình, cậu miên man trong dòng suy nghĩ vô tận.
Sau đó cô gái kia còn nói gì đó, nhưng Trương Linh Dật không hề nghe thấy, cho đến khi cô nói lời chào, cậu mới từ từ bình tĩnh lại.
Có không ít người rục rịch xuống tàu, cuối cùng cả toa trống hết phân nửa, những người còn lại vẫn nằm ngáy o o, có vài người không ngủ được, không nghịch điện thoại thì cũng ngồi ngẩn người.
Trong toa tàu rất yên tĩnh, còi tàu vang lên, xe lửa lại rầm rập chuyển bánh.
Tiếng bánh xe và đường ray chạm nhau truyền đến khung cửa sổ, toa xe nhẹ nhàng rung rinh.
Vương Nghiễm Ninh ngủ đến nửa đêm thì thấy hơi không thoải mái nên xoay người thay đổi tư thế, dứt khoát vươn tay ra ôm lấy thắt lưng Trương Linh Dật.
Cả người Trương Linh Dật cứng đờ, chẳng dám nhúc nhích, chỉ thừa lúc không ai để ý mà tham lam ngắm nhìn cậu trai đang ngủ say bên cạnh mình.
Cảm xúc của mình, cuối cùng cũng chẳng thể che dấu được sao?
Chỉ là một người tình cờ gặp trên đường mà cũng có thể nhìn thấy rung động trong mắt mình?
Trương Linh Dật thò tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn cũn của Vương Nghiễm Ninh.
Trắng đêm mất ngủ.
…
Lần này cả hai cũng khá may mắn, xe lửa không bị trễ giờ, đúng chín giờ sáng ngày thứ hai, họ đã đến nhà ga Hạ Môn.
Vương Nghiễm Ninh đã sớm tỉnh lại, mặc dù ngủ hết một đêm nhưng không chất lượng, sau khi tỉnh dậy thì thấy đầu óc ong ong, mãi đến khi đứng dậy vẫn chưa tỉnh táo. Trương Linh Dật mất ngủ cả đêm, nhưng tinh thần lại tốt hơn cậu rất nhiều, đương nhiên phải chịu mang hai cái vòng đen dưới hốc mắt.
Hai người lưng mang hai chiếc ba lô thật to, chen chúc trong biển người như nước lũ mà bước xuống xe lửa. Trương Linh Dật nhìn thấy bộ dáng thơ thơ thẩn thẩn của Vương Nghiễm Ninh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta cuốn đi mất, thầm than nhẹ một tiếng rồi bước lại nắm tay cậu ta kéo đi.
Vương Nghiễm Ninh giật cả mình, đầu óc lơ mơ cuối cùng cũng có chút tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn Trương Linh Dật, trong ánh mắt mang ý nghi ngờ.
Trương Linh Dật vờ như chẳng có chuyện gì mà nhìn trời: “Chúng ta phải nắm tay đi hỏi đường người ta đấy.” Dừng một chút rồi nói, “À, còn phải chụp cảnh đẹp dọc đường nữa.”
Dứt lời cầm lấy chiếc máy ảnh treo trên cổ tay hướng về phía Vương Nghiễm Ninh “click” một tiếng, cười đùa tí tửng nói: “Trong mắt tiểu công, cảnh đẹp nhất tất nhiên lúc nào cũng là tiểu thụ!”
“Đi chết đi!” Vương Nghiễm Ninh thẹn quá hóa giận, tung một cước vào bắp chân Trương Linh Dật.
“Bố khỉ, đau lắm đó!” Trương Linh Dật nhe răng trợn mắt.
“Ai nói không đau chứ!” Vương Nghiễm Ninh hừ một tiếng, kéo Trương Linh Dật đi về phía trước, “Bớt nói nhảm đi, mau tìm chỗ nghỉ chân thôi, mệt chết đi được.”
.
.
.
[1] Hạ Môn: là thành phố cấp tỉnh ven biển nằm ở phía Đông Nam tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. [2] Tài đại khí thô: Thành ngữ, ý là dựa vào tiền tài mà khinh bạc người khác. [3] Nhị Thế Tổ: Tức Tần Nhị Thế, là hoàng đế thứ hai của nhà Tần, con của Tần Thủy Hoàng. Ngày nay, Nhị Thế Tổ là một thành ngữ phổ biến lấy từ tích vua Tần Nhị Thế để chỉ con cháu của những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.