Sở Quân mở điện thoại, bật phát một đoạn ghi âm, đó là phần ghi âm giữa Chương Hiểu và một cô gái.
“Chị muốn hỏi một chút… Chương Hiểu, em cảm thấy việc kết hôn thế nào?”
“Nếu có thể kết hôn với người mình yêu sẽ rất hạnh phúc…”
“Chị cũng thấy phụ nữ nên kết hôn sớm chút…”
Sở Quân đau buồn tắt ghi âm, cầm ly rượu lên tiếp tục uống. “Tôi phái thám tử tư đi theo em ấy. Em ấy đi gặp mặt, hẹn hò với phụ nữ, còn thảo luận về chuyện kết hôn sinh con… Em ấy vốn là người dị tính.”
“Biết rõ người ta không phải đồng tính còn cố tình trêu chọc không phải là ông à?”
“Phải, là tôi. Chỉ là lúc đó tôi nghĩ em ấy là một món đồ chơi rất thú vị… Bây giờ, tôi cảm thấy mình đang bị em ấy kiểm soát. Em ấy chỉ mới một lần đi ăn với người phụ nữ khác, bàn chuyện két hôn với người ta thôi mà tôi đã tức đến suýt đánh mất lý trí… Nếu tôi tiếp tục quen em ấy, chẳng phải cả đời này sẽ sống trong nỗi sợ em ấy bị người phụ nữ khác cướp đi sao… Con mẹ nó, tôi không muốn… Không muốn em ấy…”
“Cặn bã.” Quản lý không thương tình mắng thẳng.
“Ông dạy người ta thành Sub, còn bắt người ta làm nô lệ, giờ lại muốn vứt bỏ. Ông có từng nghĩ sau này cậu ấy sẽ thế nào không, sẽ biến thành bộ dạng gì?”
“Còn thế nào nữa… Tìm phụ nữ kết hôn sinh con, gia đình hạnh phúc, được sự chấp thuận của người nhà. Đó mới là hạnh phúc em ấy muốn.”
“Vậy còn ông?”
“Tôi…”
“Ông tính thế? Tiếp tục thu nô lệ?”
“Không thu… Trò chơi này tôi chơi đủ rồi…”
“Không thể để bản thân hạnh phúc, cũng không thể cho nô lệ hạnh phúc… Ông đúng là một tên S thất bại mà.”
Sở – thất bại – Quân lại rót một ly rượu. Qua chất lỏng màu hổ phách, hắn nhìn căn phòng điều giáo tối mờ. Ở nơi này, hắn và Chương Hiểu đã gặp nhau lần đầu. Hắn còn nhớ rất rõ vị trí mà cậu liếm giày mình.
Khi đó, hắn thấy những ưu điểm của cậu rất thú vị. Sau khi quen nhau, vị trí của đối phương trong lòng cũng tăng lên, hiện tại đã nặng đến chiếm đầy cõi lòng.
Sở Quân vẫn luôn là một kẻ kiêu ngạo, thậm chí có thể nói là tự cao tự đại. Tuổi vị thành niên đã bỏ nhà ra đi, những thứ có thể trói buộc đều bị hắn tàn nhẫn vứt bỏ, ngay cả cha mẹ ruột hắn cũng nhẫn tâm bỏ mặc. Dù có trở thành kẻ cô độc hắn cũng không quan tâm, cuộc đời này hắn luôn chơi theo cách của mình, đến bây giờ vẫn không đổi.
Được tài xế đưa về nhà, Sở Quân lảo đảo lên lầu. Cửa mở, bên trong tối đen, thảm sải sàn cạnh sofa đã bị ném bỏ. Hắn mệt chết đi được, nằm dài trên ghế nhắm mắt.
“Chủ nhân… Em rất nhớ ngài.”
“Em nhìn thấy một chú chó đang đợi chủ nhân về nhà. Hy vọng chủ nhân của nó có thể sớm quay về.”
“Em muốn chủ nhân hôn em, làm em.”
“Sợ… Sợ đồ chơi hỏng rồi… Chủ nhân sẽ không cần em nữa…”
“… Tính hướng của em sẽ không thay đổi, em chỉ là thích ngài mà thôi.”
“Trừ ngài ra, em sẽ không yêu một người đàn ông nào khác.”
Rõ ràng đã mệt đến kiệt sức, thế nhưng trong đầu lại không ngừng hồi tưởng về những lời Chương Hiểu đã nói, đã gửi. Sở Quân xoay người vài lần, mỗi một cái xoay lại khiến dáng vẻ và giọng nói của cậu rõ ràng hơn.
Chết tiệt… Em ấy thật sự rất đáng yêu. Ra sức điều giáo lâu đến thế, từng ngóc ngách trong cơ thể đều bị khai phá hoàn toàn, từng phản ứng nhỏ đều in sâu trong đầu. Sau này e rằng chẳng thể tìm một nô lệ hợp ý như thế nữa. Và cả… một người yêu.
Mấy tiếng sau, hắn vẫn không thể ngủ. Hắn đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ rồi lấy điện thoại đặt vé máy bay. Ngày ấy, bỏ nhà đi là do hắn quá yếu, hắn bất lực, chạy trốn là biện pháp duy nhất. Còn hiện tại….
Ngoài cửa sổ, bầu trời dần sáng.