Nhiếp Thanh Lân cười cười, cố gắng giấu đi sự phẫn nộ trong đáy mắt: “Sao trẫm lại oán trách Thái phó? Tướng sĩ đổ máu tươi, nữ tử yếu đuối hi sinh vì nước, nếu có thể mượn danh tiếng hòa thân để đổi lấy vài chục năm hòa bình ở biên quan, Hoàng tỷ cũng không phí công đầu thai vào hoàng gia. Mặt khác, ái khanh, nếu quốc khố còn dư dật, trẫm hi vọng Thái phó có thể đặt mua của hồi môn thay Hoàng tỷ chu đáo một chút, son phấn bột nước, trâm ngọc cài tóc nhiều một chút, chỉ mong nàng ăn mặc rạng rỡ, khi được sủng ái cũng tiện thể giúp tướng sĩ Đại Nguy ngăn cản chút mưa gió…”
Vệ lãnh hầu phát hiện ra gần đây mình rốt cuộc có thể cảm nhận được sự thay đổi thật thật giả giả trong lời nói của Long Châu tử rồi.
Giống như bây giờ, trong lời nói có sự săn sóc, vẻ mặt cũng khiêm tốn đúng mực, nhưng sự chân thành không đến đáy mắt, trong bông có kim, đâm vào huyệt vị cực chuẩn.
“Bốp” một tiếng, bàn trà nhỏ đã nát bấy trong tay Vệ hầu. Còn sắc mặt nam nhân đã tái nhợt.
Nhiếp Thanh Lân biết điều lập tức im miệng, trong lòng thầm lo lắng Thái phó đại nhân có giận giữ quá mức đến bóp cổ mình hay không. Nhưng Thái phó đánh bàn trà vỡ nát, nghiền nhỏ chén trà lăn đến chân mình rồi không nói gì nữa, đứng dậy đi ra khỏi tẩm cung.
Nguyễn công công ở bên ngoài đã sớm nghe thấy, trong lòng tự hỏi đây là tại sao? Chẳng lẽ Thái phó nhanh chán đến vậy sao?
An Xảo Nhi tiến đến, thấy đống bừa bộn trên mặt đất lại càng hoảng sợ, không khỏi oán trách tiểu chủ nhân: “Hoàng thượng, nô tài biết ngài thương Thiệu Dương công chúa, nhưng mà chúng ta hôm nay ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, ngài… Ngài còn can thiệp vào làm gì!”
Nhiếp Thanh Lân nghiêng người ngã xuống giường nhỏ, liên tục vuốt lồng ngực của mình: “Ai ôi! Xảo Nhi, đừng nói nữa, mau tới sờ sờ ngực trẫm, vẫn còn đang đập dồn dập đây này!”
Nhìn vẻ không tim không phổi của tiểu Hoàng đế, An Xảo Nhi tức đến không biết nói gì rồi.
Đợi An Xảo Nhi tức giận giúp mình xoa ngực, Nhiếp Thanh Lân mới vui vẻ hơi đẩy ra, thấp giọng nói: “Cuối cùng cũng tìm ra được điểm mấu chốt của vị ái khanh đó, nếu trẫm không khiêu khích, chỉ sợ mấy ngày tới hắn sẽ ở tẩm cung, mỗi ngày suy nghĩ cách cởi long bào của trẫm, trẫm sợ sẽ lòi đuôi!”
An Xảo Nhi giờ mới hiểu được là Hoàng thượng cố ý. Nhưng mà… Có ích sao? Nàng ở bên ngoài nghe được rất rõ, Thái phó bị Hoàng thượng ám chỉ là vô năng, chỉ có thể dựa vào nữ tử để nịnh nọt Hung Nô, tuy Thái phó tức giận đập vỡ nhiều thứ, nhưng không hề nói nặng lời với Hoàng thượng dù chỉ một câu.
Có thể làm cho Thái phó chịu ủy khuất thế này, không cần uống nước cũng bị nghẹn trong bụng, cũng chỉ có tiểu chủ nhân này của mình thôi. thậtkhó khăn.
Lễ tiễn Thiệu Dương công chúa được cử hành vào giữa trưa, lúc dương khí thịnh nhất.
Lần này đội ngũ tiễn đưa vị công chúa hòa thân cực kỳ long trọng.
Theo lý thuyết, một vị công chúa của tiên hoàng không được coi trọng nhiều như vậy. So với lúc công chúa được tiên hoàng sủng ái nhất xuất giá thìcòn nhiều hơn mấy xe ngựa của hồi môn. Ngay cả Hưu Đồ Liệt cũng kinh ngạc, không nghĩ tới lần này cưới được mẹ kế có địa vị không nhẹ trong hoàng thất Đại Ngụy, trong lời nói với Thiệu Dương công chúa cũng có chút khách khí.
Nhiếp Thanh Lân biết rõ, đây là Thái phó cho mình thể diện, cực kỳ chân thành nói lời cảm tạ với Thái phó.
Nhưng vẻ mặt Vệ Lãnh Hầu khắc nghiệt, đứng ở tường thành cao cao mà nhìn đội ngũ Thiệu Dương công chúa đã đi xa, thật lâu không nói, cuối cùng lầm bầm lầu bầu: “Thần không thể nói chuyện mà thần không nắm chắc, cho nên thật sự không thể cam đoan có thể nghênh đón Hoàng tỷ của Hoàng thượng trở về, nhưng thần thề có trời, đây chắc chắn là nữ tử cuối cùng ngăn cản đao thương cho tướng sĩ Đại Ngụy”
Nhiếp Thanh Lân biết rõ Thái phó là người nhỏ nhen thích mang thù, mấy ngày trước lời mình nói thật sự đã làm tổn thương tâm nam nhi của Thái phó. Lúc tiên hoàng còn sống, trong triều hắn là phái chủ chiến, hôm nay khi trở thành người chủ trì triều chính Đại Ngụy cũng nhận thức được sự bất lực, cũng không biết đã âm thầm nghiến nát bao nhiêu cái răng mới quyết định nghị hòa cùng Hung Nô.
Lời nói kia của mình thật sự làm tổn thương ai kia không nhẹ, thực sự có lỗi với Thái phó, đã giúp phụ hoàng của mình che chắn lại mảnh danh dự đãrách nát từ lâu.
Nhiếp Thanh Lân không nói tiếp, trong lòng biết vài năm sau, khi Đại Ngụy phát triển trở lại, đại chiến giữa Hung Nô và Đại Ngụy sẽ khó tránh khỏi.
Tiễn công chúa, Hưu vương tử làm dư luận xôn xao huyên náo cũng rời đi, kinh thành vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước.
Bởi vì lần trước gây họa ở trà lâu, cuối cùng Thái phó cũng không mang theo Hoàng thượng cải trang vi hành.
Nhiếp Thanh Lân cứ tưởng rằng Thái phó cần chút thời gian để bổ sung tự tôn của đàn ông, lại không ngờ một ngày sau khi tiễn Thiệu Dương công chúa lại làm như không có việc gì tới gặp Hoàng thượng.
Nhưng Thái phó cũng không phải tay không đến thăm, mà còn dẫn theo con ngựa giống cái nhỏ màu trắng như tuyết tặng cho hoàng thượng.
Con ngựa kia có màu lông sáng, đùi thon dài, khi vung đuôi thì đôi mắt to chớp chớp, vô cùng hiền lành dễ thương. Nhiếp Thanh Lân chỉ liếc mắt mộtcái liền cực thích, ngự ban tên “Giảo nương tử”, có nghĩa là tuyệt sắc giai nhân.
Sau khi Giảo nương tử bị buộc yên ngựa, Hoàng thượng được tự tay Thái phó nâng lên mình ngựa, cảm nhận được oai hung của nam nhân, tự tay đỡ giai nhân lên ngựa, thật sự rất oai phong!
Vì đã đầu xuân, kênh đào xung quanh thành đã được mở, là thời điểm tốt để du xuân. Ngoại ô kinh thành là doanh trại, trường đua ngựa của hoàng gia.
Khi phi ngựa đến thảo trường, cỏ ở đây vừa chuyển sang màu xanh, rất náo nhiệt.
Ngày hưu mộc, Thái phó và Hoàng thượng đích thân đến chuồng ngựa đi dạo.Vì kĩ thuật cưỡi ngựa bắn cung của Hoàng đế đều không tốt, rất khó coi, đành phải để cho Thái phó vất vả đi theo giảng dạy.
Trời ấm rồi, quần áo trên người cũng ít hơin so với mùa đông, Thái phó kéo Hoàng đế cùng cưỡi con ngựa của mình – Tật Phong Liệt. Lúc lên ngựa, lần đầu Thái phó cảm thấy, tuy những chỗ khác của Long Châu khô quắt, nhưng mông lại rất mượt mà xinh đẹp!
Khi Tật Phong Liệt chạy, khẽ va chạm, làm rung động đến tận tâm can.
Tâm tư Nhiếp Thanh Lân đều chú ý đến giữ thăng bằng trên lưng ngựa, tất nhiên không chú ý tới cánh tay đang ôm mình dần nhiệt tình, đem mình dịch dần về phía sau lưng.
Tuổi tác Thái phó cũng lớn rồi, chỉ chạy một vòng, còn chưa hoạt động gì, hô hấp càng ngày càng thô. thật ra Hoàng đế cũng không thoải mái, chỉ cảm thấy yên ngựa sau lưng cũng trở nên gập ghềnh, không quá thoải mái. đang cưỡi vui vẻ, đột nhiên Thái phó ôm nàng thúc ngựa chạy về phía doanh trướng bên cạnh mã tràng.