Kỳ Thâm bận rộn suốt cả ngày, chẳng nhớ nổi hôm nay là hôm nào, còn ăn sủi cảo gì nữa. Hắn xoa trán xem WeChat, xem xong thần sắc lập tức trở nên nhu hòa hẳn.
Bạn trai nhỏ gửi tin nhắn như hiến vật quý, cào hắn đến ngứa ngáy cõi lòng.
Kỳ Thâm như bị mù hồi âm cậu: Gói đẹp thật.
Lại nói: Nhớ em quá à, chụp tấm ảnh selfie cho anh xem với.
Thời Hạnh gửi qua một tấm ảnh, chóp mũi dính chút bột mì, trong đôi mắt dường như thấy rõ sự vui vẻ: Em cũng nhớ ngài.
Đã lâu không gặp, chỉ một tấm ảnh cũng khiến Kỳ Thâm tâm viên ý mã, hắn tính toán thời gian: “Đến Tết em về chứ? Nguyên Đán cũng ăn sủi cảo, năm nay không cần để dì đến, em gói cho anh nha.”
Thời Hạnh như được giao nhiệm vụ quan trọng, khẩn trương học cả buổi.
Nguyên Đán về nhà cậu lập tức lên app mua thức ăn đặt mua nguyên liệu dựa theo thực đơn lén học được từ đạo diễn: Bột mì, thịt băm, trứng gà, tôm nõn, cải trắng… Mua một đống rồi khí thế ngất trời ngâm mình trong phòng bếp mân mê cả buổi.
Kỳ Thâm về nhà đã thấy bạn trai nhỏ mặc đồ ngủ, đeo tạp dề họa tiết hoạt hình, đang rửa tay nấu nước súp.
Hắn thay quần áo vào phòng bếp, đẩy người lên bàn bếp vừa hôn vừa hỏi: “Học xong rồi hả?”
Thời Hạnh thành thật thật ngửa đầu ôm eo đối phương, mơ mơ màng màng rì rầm đáp lại: “Dạ, nhưng gói không đẹp.”
Ai kia lúc trước như mù khen đẹp bây giờ lại trở mặt: “Anh không ăn xấu đâu.”
Thời Hạnh sốt ruột, mở to mắt nhìn hắn tủi thân quá trời: “Ngài đã khen em gói đẹp mà.”
“Có đẹp cũng chẳng đẹp bằng em.”
“Anh muốn ăn em trước.”
Hết phiên ngoại 3