“Các vị, ngày đó Ngụy Vô Tiện mang theo hồn phách của Ngụy Trường Trạch cùng Tàng Sắc Tán Nhân đến Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lúc vấn linh có ta cùng cháu ta, Lam Hi Thần làm chứng kiến.” Lam Khải Nhân đứng lên, chắp tay nói. Lam Hi Thần đứng lên hướng các vị đang ngồi ở đây hành lễ.
“Theo những gì Tàng Sắc Tán Nhân nói, ngày đó phu thê hai người trừ tai họa xong thì linh lực đã cạn. Trong lúc hai người chuẩn bị quay về khách điểm ở Di Lăng thì bị một hàng người của Ngu gia do Ngu Tử Diên dẫn đầu cản lại.” Lam Khải Nhân thong thả nói.
Lực chú ý của mọi người đều bị Lam Khải Nhân dẫn đến trên người Giang Phong Miên. Tuy hôm nay Ngu Tử Diên không tới, nhưng nàng ta vẫn là chủ mẫu của Vân Mộng Giang thị.
“Ngu Tử Diên đem bọn họ dẫn tới một nơi hẻo lánh, vừa tới nơi liền đánh quất nhục mạ đủ đường. Lúc bọn họ hấp hối, Giang tông chủ tới.”
Giang Phong Miên nhớ lại chuyện lúc trước, mặt mày biến sắc, thở dài một hơi, xem ra là không giấu được nữa.
Ánh mắt mọi người một lần nữa hội tụ về Giang Phong Miên, bọn họ muốn biết vị Giang Tông chủ đem câu “Trường Trạch là huynh đệ ta” bắt bên miệng sẽ làm như thế nào.
“Giang Phong Miên nói với Tàng Sắc Tán Nhân cùng Ngụy Trường Trạch rằng: “Ta sẽ giúp các ngươi chiếu cố A Anh thật tốt, các ngươi cứ an tâm lên đường.” Sau đó liền một kiếm kết liễu phu thê hai người. Vì phòng ngừa di thể của họ bị người khác phát hiện, Giang Tông chủ liền sai người ném di thể hai người xuống Loạn Táng Cương.”
Cách Lam Khải Nhân kể chuyện xưa cũng giống như hắn bình thường, buồn tẻ vô vị; nhưng mọi người ở đây lại nghe được mùi ngon. Đây là một miếng dưa lớn ở Tu chân giới nha! Mọi người đều có chút đồng tình nhìn Ngụy Anh, nhận giặc làm cha nhiều năm như vậy, thiếu niên này thật đáng thương!
“Giang Tông chủ, ngươi còn gì để giải thích không?” Ôn Nhược Hàn nhìn Giang Phong Miên, cười như không cười nói.
Giang Phong Miên cười khổ, việc này thống đi ra chính là bại hoại thanh danh của Giang gia, tương lai Giang gia thực sự rất khó nói.
“Ngụy Vô Tiện! Ngươi có ý gì? Ngươi sống ở Giang gia nhiều năm như vậy, a cha ta xem ngươi như con ruột còn không được sao? Ngươi muốn làm gì? Ngươi leo lên Ôn gia rồi phản bội Giang gia sao? Ngươi ăn bao nhiêu gạo của Ôn gia? Ngươi khẩn cấp rời khỏi Giang thị như vậy sao?” Giang Trừng cảm thấy bọn họ đang tát nước bẩn lên đầu Giang Phong Miên, hắn cảm thấy Ngụy Anh muốn phản bội Giang gia, đầu nhập Ôn gia nên mới dựng chuyện nói bậy.