Trong mắt của Tần Phi, Dương Thanh chỉ là một kẻ vô dụng.
Anh ta không cách nào vào được, vậy mà Dương Thanh lại có thể ra vào tùy ý.
“Cậu Dương!”, đám bảo vệ trông thấy Dương Thanh đều đồng loạt đứng thẳng người, cung kính chào hỏi.
Sếp Lạc đã dặn dò đội trưởng đội bảo vệ.
Mặc dù ông ta không nói rõ thân phận của Dương Thanh là gì nhưng đội trưởng đội bảo vệ vẫn biết thân phận của anh rất cao quý.
Thấy vậy, Tần Phi không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta giơ tay dụi mắt, nghi ngờ mình nhận lầm người.
Thế nhưng có dụi bao nhiêu lần anh ta vẫn chỉ nhìn thấy một người.
Dương Thanh cười lạnh nói: “Thằng vô dụng này có thể thoải mái ra vào tập đoàn Nhạn Thanh, còn cậu cả nhà họ Tần cao quý như anh lại không bước được vào cửa.
Thật sự không biết anh lấy đâu ra tự tin nói tôi như vậy?”
Tần Phi suýt bị câu nói này làm cho tức chết, hét lên với đội trưởng đội bảo vệ: “Cậu ta chỉ là một thằng con rể bị nhà họ Tần đuổi đi.
Tại sao cậu ta có thể vào trong? Các người bị mù à?”
“Câm miệng!”
Đội trưởng đội bảo vệ giận dữ nói: “Nếu cậu còn dám nói lung tung thêm một câu nữa, đừng trách chúng tôi không khách sáo”.
“Ông dám!”
Tần Phi kích động nói: “Tôi muốn khiếu nại, chắc chắn các ông đã nhận được lợi ích gì đó nên mới cho cậu ta đi vào.
Tôi muốn chống mắt xem lãnh đạo các ông biết được chuyện này sẽ xử lý các ông như thế nào”.
Nghe thấy Tần Phi nói vậy, đội trưởng đội bảo vệ chế giễu: “Cũng phải vào được bên trong mới khiếu nại chúng tôi được”.
Sếp Lạc đã đích thân dặn dò bọn họ phải cung kính với Dương Thanh.
Thằng đần Tần Phi này còn dám lấy lãnh đạo ra uy hiếp, đội trưởng đội bảo vệ suýt bật cười thành tiếng.
“Dương Thanh, mày đứng lại cho tao!”, Tần Phi thấy Dương Thanh định đi liền chạy vọt tới.
Đội trưởng đội bảo vệ rất lanh lẹ, vội vàng chặn lại Tần Phi, nói với Dương Thanh: “Cậu Dương, cậu cứ đi trước đi.
Để chúng tôi xử lý cậu ta”.
Dương Thanh hài lòng nhìn đội trưởng đội bảo vệ rồi quay người rời đi.
“Các người mau thả tôi ra!”, tiếng rống giận của Tần Phi từ phía sau truyền tới.
“Mẹ nó, còn dám động tay động chân.
Đánh cho tôi!”, đội trưởng đội bảo vệ quát lớn một tiếng.
Ngay sau đó, năm sáu người bảo vệ xông vào đánh Tần Phi.
Kỳ thực Tần Phi chưa hề làm gì nhưng bị gán tội đánh người ở trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh.
Đội trưởng đội bảo vệ lạnh lùng cười: “Dám đắc tội cậu Dương chính là tự tìm đường chết”.
Cuối cùng Tần Phi vẫn không thể đặt chân vào tập đoàn Nhạn Thanh.
Anh ta đứng ở một nơi cách xa cổng tập đoàn, mặt mũi sưng vù.
“Dương Thanh, tao muốn mày phải chết!”, mặt mày anh ta vô cùng dữ tợn.
Tần Phi đứng chờ ở cổng tập đoàn Nhạn Thanh ròng rã suốt cả một ngày,
Chờ đến lúc hết giờ làm, anh ta mới nhìn thấy bóng dáng Tần Y.
“Y Y!”
Tần Phi đứng ở xa hô lên rồi vội vàng chạy tới.
Trông thấy Tần Phi, Tần Y chỉ lạnh lùng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Y Y à, dù thế nào thì anh cũng là anh họ của em.
Em không thể quên đi người anh họ này sau khi đã thành công chứ?”, Tần Phi cau mày nói.
Anh ta giống như một tên biến thái, cả ngày đứng quan sát cổng tập đoàn từ xa, khó khăn lắm mới gặp được Tần Y.
Nào ngờ cô ta lại tỏ thái độ lạnh nhạt như vậy nên anh ta không khỏi nổi nóng.
Thế nhưng muốn thuyết phục Tần Y giúp đỡ nhà họ Tần, anh ta phải nhịn.
“Tôi không có gì để nói với anh.
Nói thêm một câu tôi cũng cảm thấy lãng phí thời gian”, Tần Y lạnh lùng đáp.
So với Tần Thanh Tâm, cô ta đã từ bỏ hi vọng với nhà họ Tần từ rất lâu rồi.
Tần Phi cố nén lửa giận, cố nặn ra một nụ cười: “Y Y à, chuyện lúc sáng là anh sai.
Nhưng em yên tâm, anh sẽ trả lại tất cả mọi thứ về nhà em, không thiếu một cái gì.
Anh thật lòng xin lỗi em!”
Dứt lời, anh ta liền khom lưng chín mươi độ.
Tần Y hơi kinh ngạc, không ngờ Tần Phi sẽ xin lỗi mình.
Nhưng việc đó cũng không thể thay đổi sự thất vọng của cô ta đối với nhà họ Tần.
“Y Y, anh cầu xin em một chuyện.
Bởi vì chuyện lúc sáng, nhà họ Tô đã ra tay đối phó nhà họ Tần.
Hiện giờ tất cả các đối tác đều đơn phương chấm dứt hợp đồng với bọn anh, nhà máy bị đóng cửa, ngân hàng cũng đang giục nợ”.
Tần Phi mếu máo nói: “Bây giờ nhà họ Tần thực sự sắp sụp đổ rồi.
Xin em hãy thuyết phục nhà họ Tô cho nhà họ Tần chúng ta một con đường sống, được không?”
Tần Y nghe vậy cũng giật mình.
Cô ta không hề hay biết chuyện nhà họ Tần đang gặp phải, cũng không biết tình hình đã thê thảm tới vậy.
Nhưng cô ta chẳng mảy may thương hại, thậm chí còn cười vui vẻ: “Tần Phi, sáng nay tôi đã nói rồi.
Mấy thứ kia không phải là sính lễ nhà họ Tô tặng tôi, mà là quà cảm ơn tặng Dương Thanh.
Anh muốn tìm người nói giúp cũng không nên tìm tôi làm gì”.
– —————————
.