Sở Dụ đang làm đề mà Lục Thời đưa cho, nghe vậy cũng không hề ngẩng đầu lên, “Đúng, không phải ngày mồng tám về trường là thi luôn sao, Lục Thời nói, ở luôn trường không cần về nữa.”
Hơn nữa, kỳ thực Sở Dụ cũng không muốn về nhà mấy.
Trong lòng cậu vẫn luôn kìm nén, muốn đợi khi thi được chút thành tích mới đứng trước mặt mẹ mình để bà ấy biết, cậu không nên bị vứt bỏ dễ dàng như vậy.
Ngón tay cầm bút theo bản năng nắm chặt lại, chặt tới mức có chút đau.
Cậu đã lớn như vậy rồi, lần đầu tiên muốn làm một việc tới vậy, muốn chứng minh bản thân mình một lần.
Hít một hơi thật sâu, để bản thân mình không được nghĩ lung tung nữa, Sở Dụ bình tĩnh lại, tiếp tục làm bài. Vừa làm bài vừa nghĩ, đây thật sự là thời khắc mà cậu nghiêm túc học tập nhất trong mười bảy năm qua.
Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày, gần như một nửa số người trong lớp đều ở lại trường.
Trong phòng học, thư viện, phòng tự học, đều là người, làm cho Sở Dụ có một loại cảm giác sai lệch như chưa được nghỉ.
Giữa kỳ nghỉ, Hạ Trí Hạo gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu ra ngoài chơi. Sở Dụ nghĩ thầm, cmn tôi còn chưa làm xong bài tập, lấy đâu ra tâm tư đi chơi?
Sau khi từ chối, cậu nhìn chằm chằm điện thoại ngây ngốc, Sở Dụ hoạt động lại ngón tay đã cứng ngắc, tiếp tục làm bài.
Buổi chiều ngày 7 tháng 10, bảng sắp xếp phòng thi được dán lên bảng thông báo. Người hạng nhất chính là Lục Thời, xếp ở phòng thi thứ nhất, số thứ tự một.
Phòng thi của lớp 11-A sắp xếp rất kỳ quái.
Hơn phân nửa học sinh lớp họ đều được phân đều đặn sang hai phòng thi đầu tiên và hai phòng thi cuối cùng, có thể rõ ràng thấy được, thành tích chênh lệch rất nhiều.
Chương Nguyệt Sơn nằm cuối phòng thi số một, Lý Hoa và Phương Tử Kỳ đều ở phòng thi thứ hai. Còn Sở Dụ, học kỳ trước ngay cả môn tiếng anh cậu cũng đều khoanh bừa, theo lý đương nhiên sẽ được xếp ở phòng thi cuối cùng.
Sáng sớm ngày hôm sau Sở Dụ đã thức dậy.
Cả một buổi tối cậu đều không ngủ ngon, không nói tới chuyện luôn nằm mơ, từ lúc năm giờ từ trong mơ bừng tỉnh, cậu mở mắt không ngủ được nữa.
Ngây ngốc một lát, cậu phát hiện quả thực không ngủ được nên dứt khoát lấy quyển vở ghi đặt bên gối bắt đầu xem.
Lục Thời sắp xếp tài liệu ôn tập cho cậu, mỗi một môn một quyển vở ghi.
Trong hơn nửa tháng nay, cậu đã xem những quyển vở này tới cong cả mép.
Quấn chăn nằm trên giường, thấy nét chữ sắc bén của Lục Thời, trong lòng Sở Dụ đột nhiên không cảm thấy quá hoảng hốt nữa.
Hơn bảy giờ, Sở Dụ xuống giường.
Đánh răng xong, cậu cầm di động muốn gửi tin nhắn cho Thi Nhã Lăng, nói rằng hôm nay mình thi tháng.
Nhưng lại nghĩ rằng, gửi tin nhắn đi rồi có lẽ mẹ cậu cũng sẽ không có thời gian mà xem?
Cuối cùng vẫn bỏ qua.
Thay quần áo xong, Sở Dụ mở cánh cửa phòng ngủ ra, cửa phòng bên cạnh cũng đúng lúc mở ra.
Hai người đi vào trong thang máy.
Dọc đường đi bọn họ không nói chuyện gì khác, Sở Dụ lẩm bẩm đọc thuộc lòng cho Lục Thời nghe mấy câu thơ và câu điền vào chỗ trống nhất định sẽ thi mà anh đã khoanh cho cậu.
Lục Thời đút tay vào túi, hơi cúi đầu, cẩn thận nghe, thỉnh thoảng lại sửa lại.
Vội vàng đi tới nhà ăn ăn xong bữa sáng, đi tới dãy phòng học, Sở Dụ thi ở tầng bốn, Lục Thời thi ở tầng một.
“Tôi lên trước nhé.”
Lục Thời đưa một chiếc bút nước và một chiếc bút máy trong tay cho Sở Dụ.
Sở Dụ khó hiểu, quơ quơ túi văn phòng phẩm trong suốt trong tay, “Tôi có mang bút rồi.”
“Khi thi, nếu như không bình tĩnh được thì hãy nghĩ rằng đây là chiếc bút máy được bao phủ ánh sáng của học thần.”
Lần đầu tiên Sở Dụ cười lên từ sáng tới giờ, cậu nâng cằm, “Vậy tôi thì sao?”
“Là người được ánh sáng của tôi bao phủ.”
Phòng thi cuối cùng có không ít người quen của Sở Dụ, trong đó quen thuộc nhất chính là Hạ Trí Hạo.
Sở Dụ vừa đi qua cửa đã nghe thấy giọng của Hạ Trí Hạo, “Dụ thiếu nhà chúng ta tới rồi”!
Sở Dụ cười mắng, “Cút, ai là người nhà mày? Mặt càng ngày càng lớn rồi hả?”
Hạ Trí Hạo cười ha ha oán giận, “Được nghỉ tìm mày mày cũng không chịu ra, bận gì hả?”
“Học bài.”
“Đậu má!”
Hạ Trí Hạo vội vàng kéo ghế ra ngồi bên cạnh Sở Dụ, “Người ta nói với tao, Quốc Khánh mày không về nhà, ngày nào cũng ở trường làm đề học văn, tao còn cho rằng bọn họ dọa tao, kết quả là thật hả?”
Cậu nhỏ giọng nói, “Có phải vì chuyện đánh cược kia không? Cmn thằng Quản Dật Dương kia kiêu ngạo quá, nghĩ mình là cái gì? Không cần mày ra tay, mày chỉ cần nói một tiếng, bản thiếu gia có tám trăm cách làm cho nó phải quỳ xuống gọi mày là bố!”
Sở Dụ nghĩ một lúc mới nhớ ra Quản Dật Dương là ai.
Cậu lắc đầu, “Ai thích cậu ta gọi là bố? Mày có rảnh hay không, không bằng ngủ thêm một giấc nữa, tao có học hay không thì liên quan rắm gì tới Quản Dật Dương, bởi vì tao,” Cậu dừng lại, “Thôi bỏ đi, nói ra mày cũng không hiểu được.”
“Không hiểu cái gì?”
Chẳng qua thấy Sở Dụ thật sự không quan tâm tới người kia, Hạ Trí Hạo cũng không nhắc nữa, “Được thôi, vậy thi tháng xong rồi, anh em tụ tập tí chứ nhỉ? Khai giảng một tháng nay mày đã bao giờ đi đâu, ngay cả chị gái nhà họ Lâm cũng đã nhắc tới mày không biết bao nhiêu lần rồi. Bây giờ từng người tình cờ gặp tao đều hỏi, Sở Dụ đâu, tại sao không thấy cậu ta?”
Sở Dụ thầm tính toán, phát hiện thực sự là thế, cậu gật đầu, “Vậy được, thi xong tao có thời gian, tụ tập cùng nhau.”
“Nói rồi đấy nhé, không được đổi ý đâu! Tao lập tức gọi điện thoại đặt chỗ!”
“Quyết định thời gian địa điểm rồi thì nói với tao một câu.”
Sở Dụ nhìn thời gian, cách thời gian thi vẫn còn hai mươi phút nữa, cậu đuổi người, “Có thể cáo lui rồi, tao phải nắm bắt thời gian để đọc sách.”
Còn mười phút trước khi vào thi, giáo viên giám thị bắt mọi người nộp sách và những đồ dùng khác lên, nói xong, bắt đầu lấy dao nhỏ rạch túi đề thi được niêm phong ra.
Sở Dụ để cặp sách lên trên, đi từ bục giảng xuống, thấy không ít người đang múa bút như bay chuẩn bị phao.
Có người viết vào lòng bàn tay mình, có người chép trên bàn, ai ai cùng vô cùng chuyên chú.
Vừa mới ngồi vào vị trí, có người đã lấy bút chọc chọc vào lưng cậu.
Sở Dụ quay đầu, phát hiện là người mà cậu biết, năm lớp mười cùng lớp với cậu nhưng không quá thân, hình như tên là Dương Tranh Tường.
Dương Tranh Tường nhỏ giọng nói, “Giáo hoa, tôi in nhiều hơn một tập phao, cậu có cần hay không?”
Vô cùng hào phóng.
Sở Dụ từ chối.
Cậu nghĩ thầm, thực sự không dám giấu, phao mà các cậu chuẩn bị tôi đều thuộc lòng cả rồi!
Vào thời khắc này, Sở Dụ cảm thấy có lẽ mình là người trâu bò nhất cả phòng thi này.
Khi bài thi được phát xuống, Sở Dụ lo mình sẽ quên nên lật mặt sau, làm bài điền thơ cổ vào chỗ trống trước.
Điền xong cậu mới lật qua – Đậu má, những câu thi vào toàn là những câu mà cậu đã học thuộc!
Ngồi thẳng, từ từ hô hấp, Sở Dụ lơ đãng nhìn thấy, bạn học ngồi phía trên cậu còn chưa nhìn đề thi đã nhấc bút lên tốn nửa phút làm xong câu hỏi lựa chọn, sau đó bắt đầu nhìn đồng hồ treo tường trên bảng đen ngẩn người.
Mà người ngồi bên trái cậu, đang viết làm văn, viết được một vài chữ đã xuống dòng, giống như làm thơ, chẳng tốn nhiều thời gian đã viết quá nửa trang.
Bạn học ngồi bên phải là giỏi nhất, xé ba tờ giấy nháp ra, ngồi gấp hạc giấy.
Qua một lát, đống hạc đã đầy một đống trên bàn.
Còn về giáo viên giám thị, một người ngồi ở bàn sau nghịch điện thoại, một người đứng ở ngoài cửa buôn dưa với người khác. Có lẽ chẳng sợ bọn họ truyền đáp án cho nhau chép, có chép tới chép lui thì cũng chẳng thi được ra cái gì.
Sở Dụ làm mấy câu hỏi lựa chọn xong, có chút thấp thỏm không yên.
Nhìn chằm chằm vào chiếc bút mà Lục Thời đưa cho cậu, ngây ngốc một lúc rồi tiếp tục làm đề.
Sắp tới giờ nộp bài, Sở Dụ mới đánh dấu chấm tròn cuối cùng của bài văn.
Tài liệu làm văn cậu đọc không hiểu mấy, nhưng Lục Thời đã đưa cho cậu một số mẫu văn nghị luận tiêu chuẩn, cậu học rất thuộc, viết ra cũng coi như trôi chảy.
Thời gian thi trôi qua rất nhanh, Sở Dụ làm đề rất chậm, môn nào cũng phải tới một phút trước khi hết giờ mới làm xong.
Khi thi xong môn cuối cùng là môn tiếng Anh, Sở Dụ cảm thấy mình đã trở thành một phế nhân.
Cậu nằm bò ra bàn, không muốn động dù chỉ là ngón tay.
Cho tới khi có người cong ngón tay gõ nhẹ lên bàn cậu hai cái.
Là Lục Thời.
“Cậu lên đây kiểu gì?”
Sở Dụ giương mắt lên nhìn Lục Thời từ dưới lên trên, cũng không còn sức lực để nói chuyện, rất mệt.
Lục Thời thi ở tầng một, khẳng định không chen thang máy mà đi cầu thang bộ.
“Đi bộ.”
Thấy Sở Dụ không nhúc nhích, Lục Thời vươn tay, nhét thước kẻ, cục tẩy, bút chì vào trong túi văn phòng phẩm trong suốt, thuận tay vuốt mái tóc mềm của Sở Dụ, “Không đi à?”
Sở Dụ chậm chạp đứng dậy.
Đi theo Lục Thời vài bước, nhớ ra gì đó, Sở Dụ lại kích động nói, “Lần đầu tiên tôi nghiêm túc thi tiếng Anh như thế, làm văn cũng viết đủ số từ, còn có, còn có môn toán nữa! Có rất nhiều câu tôi biết! Tổng lý cũng vậy, thật sự là rất rất rất rất làm người ta cảm động! Theo như cậu nói, những câu biết làm thì phải làm cẩn thận, câu không biết thì không cần làm làm gì, dù sao xem cũng không hiểu.”
“Ngữ văn thì sao?”
“Tôi đã điền đủ câu điền vào chỗ trống rồi!”
Cả đường đi Sở Dụ đều rất vui vẻ, nói khi cậu thi vật lý quên mất công thức, sắp cắn đứt đầu bút mới nhớ ra.
Lại nói về câu toán thứ hai, gần như giống y đúc khi Lục Thời đã giảng cho cậu, cậu khẳng định sẽ được toàn bộ điểm câu ấy.
Xong rồi lại cằn nhằn bài viết văn tiếng Anh, luôn luôn là Lý Hoa, không biết tại sao Lý Hoa có nhiều bạn bè nước ngoài muốn tới Trung Quốc chơi như vậy, lại còn muốn tham gia rất nhiều trại hè với thi đấu.
Lục Thời rất kiên nhẫn, đi bên cạnh Sở Dụ, yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại đáp một câu.
Sở Dụ nói tới mức miệng có chút khô, cậu dừng lại, lại nhớ ra, “Hôm nay là thứ năm, tôi nghe thầy Diệp nói, thầy cô phải tăng ca để chấm bài thi, có lẽ ngày mai sẽ có điểm.
Trong giọng nói của cậu còn mang theo sự căng thẳng và thấp thỏm.
“Sở Dụ.”
“Hả?”
Lục Thời dừng lại, cúi nhìn cậu, “Đồng ý với, tôi cho dù kết quả thế nào cũng không được khóc.”
Lần này Sở Dụ không xù lông.
Cậu hiểu Lục Thời đang muốn nói gì.
“Được.”