Chọn trúng phim hành động kịch tính của Mỹ, Điếu Trạch Nghiễn hứng khởi xem phim, còn An Hạ ngồi ngây người ra không chút biểu cảm.
“An Hạ, thích không?”
An Hạ thành thật lắc đầu.
Điếu Trạch Nghiễn cười cười, thò tay qua nắm tay An Hạ, cô lập tức giấu tay đi trừng mắt nhìn anh. Khóe môi Điếu Trạch Nghiễn càng cong hơn, thầm nghĩ An Hạ tức giận cũng rất đáng yêu.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ ra ngoài, tâm tình anh càng lúc càng tốt dẫn An Hạ đi ăn, mua nước ép táo rồi ra về.
Cả một buổi chiều bị Điếu Trạch Nghiễn hành tới hành lui, An Hạ tạm quên đi chuyện ở trường, cô ngồi trên xe thoải mái cầm nước táo nhâm nhi.
Vừa vào đến nhà, mẹ Điếu Trạch Nghiễn đã tươi hơn hoa nhìn anh và An Hạ, từ ánh mắt đến biểu hiện trên gương mặt bà đều mang nét ẩn ý.
“Hẹn hò mới về sao? Bên cửa hàng gửi đồ về rồi”
Điếu Trạch Nghiễn nhìn mẹ anh bằng vẻ mặt tự đắc, ung dung đi lên lầu. An Hạ bị nụ cười có chút kỳ quái của mẹ Điếu Trạch Nghiễn dọa, vội chào rồi chạy về phòng.
Đồ Điếu Trạch Nghiễn mua cho An Hạ đã được để trong phòng, nhìn qua những thứ đắc tiền, sờ thôi đã thấy tiếc, đừng nói đến việc mặc hay mang.
Từ lúc về nhà, Điếu Trạch Nghiễn tắm rửa xong liền ngồi trước máy tính đến tối mới xuống ăn cơm.
Hai chiếc vòng vàng mới tinh dưới ánh đèn trở nên lấp lánh, mẹ Điếu Trạch Nghiễn vẻ mặt hiểu ý: “Vòng đôi sao?”
“Nhớ chuyển khoản, con hết tiền rồi”
“Ây, chẳng phải tiền trong thẻ con nhiều lắm sao?”
“Mua đồ hết rồi, con còn phải làm thêm thẻ phụ nữa” Điếu Trạch Nghiễn vừa nói vừa gắp thức ăn.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn gật gù, mỉm cười hài lòng với việc làm của con trai. Còn nhớ ngày đầu Điếu Trạch Nghiễn dùng lời lẽ khó nghe khi bà muốn cho An Hạ thẻ phụ xài, giờ thì lại tự mình làm cho cô.
Lúc này, An Hạ cúi đầu thấp, Điếu Trạch Nghiễn vì cô mà xài không ít tiền, nghĩ đến cô liền cảm thấy có lỗi, dù tất cả đều là ý Điếu Trạch Nghiễn.
Sắc mặt Joie không cần bàn đến, từ hôm ở trận đấu bóng rổ về, mặt cô ta lúc nào cũng tăm tối, nụ cười cũng trở nên gượng gạo.
Ăn cơm xong, Điếu Trạch Nghiễn về phòng, An Hạ đứng trước cửa băn khoăn không biết có nên vào hay không. Hơn gần nửa tiếng đắn đo, cô nhấc tay lưỡng lự gõ cửa, vài giây sau Điếu Trạch Nghiễn mở cửa, tự động tránh sang một bên để An Hạ vào.
Trên màn hình máy tính là bản code đầy số, An Hạ hoa mắt quay nhìn chổ khác. Điếu Trạch Nghiễn đi đến ngồi xuống ghế, hỏi: “Sao vậy?”
“Cậu…” An Hạ sờ chiếc vòng trên cổ tay, lo lắng mở lời: “Có thể tháo nó ra không?”
“Không được!” Điếu Trạch Nghiễn dứt khoát từ chối.
“Tôi không thể mang đồ đắc tiền, sẽ rất phí phạm” An Hạ khổ tâm, lấy suy nghĩ từ tận đáy lòng giải thích.
“Cậu như vậy mới bị người khác xem thường, tôi cũng đâu có bắt cậu trả, cậu lo gì?”
Trên đời này làm gì có ai cho không ai cái gì, của cho chính là của nợ, An Hạ thở dài: “Cậu làm như vậy, những người khác sẽ ghét tôi hơn”
“Không cần quan tâm họ thích hay ghét, cậu chỉ cần biết, tôi thích cậu là đủ rồi”
Đối diện một Điếu Trạch Nghiễn ôn nhu pha lẫn chút bá đạo, An Hạ mặt nóng ran, bối rối tránh đi: “Tôi về phòng trước, cậu ngủ ngon”
Điếu Trạch Nghiễn nhìn theo dáng vẻ An Hạ, anh mỉm cười, nhưng hình như cô vừa chúc anh ngủ ngon? Điếu Trạch Nghiễn bật cười ngốc nghếch, quay lại làm tiếp việc dở dang trên máy tính.
An Hạ trở về phòng, tim cô vẫn còn đang đập thình thịch, Điếu Trạch Nghiễn vẫn là Điếu Trạch Nghiễn, thích liền nói thích. An Hạ khẽ rùng mình, leo lên giường chui vào trong chăn.