Hiện nay, Dược Vương Gốc và phủ Hoài Thành đã quyết chiến với nhau, nhưng bất kể bên nào thăng, đợi khi thu xếp xong, nhất định đều sẽ đuổi giết Dương Thanh.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Thanh đã có đáp án cho mình.
Lão Cửu nghiêm nghị nói: “Dương Thanh, vụ này quá nguy hiểm, không đáng đâu! Bây giờ cậu đi với tôi tới Miêu Thành, chỉ cần cậu không rời khỏi Miêu Thành thì thành chủ Hoài Thành hay Dược Vương đều không làm gì được cậu”.
“Thiên phú võ thuật của cậu rất cao, chỉ cần yên tâm tu luyện thêm vài năm tại Miêu Thành, không phải không có hi vọng đạt cảnh giới cao nhất của cấp bậc Siêu Phàm Cảnh”.
“Đến khi đó, Hoài Thành còn ai có thể làm gì được cậu?”
Dương Thanh lắc đầu, nói với lão Cửu: “Ông Cửu, tôi không thể cứ trốn mãi trong Miêu Thành, ngoài kia còn có rất nhiều bạn bè người thân của tôi, thậm chí cả vợ con tôi cũng đang trốn ở ngoài đó.
“Tôi định cố hết sức giết thêm vài cao thủ hàng đầu của Hoài Thành để giảm thiểu khả năng phát sinh nguy hiểm cho tương lai”.
“Ông Cửu, ông đã giúp tôi quá nhiều, hiện ông quay về Miêu Thành đi, tiện thể dẫn Hoài Lam đi theo, tôi hành động một mình cũng sẽ dễ che giấu hơn”.
Lão Cửu lập tức nhíu chặt mày, nhìn Dương Thanh, hỏi: “Nhất định phải ở lại sao?”
Dương Thanh gật đầu: “Phải ở lại!”
Anh đã bị chia cách với vợ con mình tròn năm năm, khó khăn lắm mới gặp được nhau, chưa được bao lâu lại phải bất đắc dĩ chia xa suốt một năm ròng.
Anh đã rất có lỗi với Tân Thanh Tâm và Tiêu Tiêu, không thể lại bắt hai người phải chịu nỗi khổ vốn họ không cần gánh chịu như thế nữa.
Lão Cửu và Hoài Lam đều nhìn về phía Dương Thanh, thấy ánh mắt anh vô cùng kiên định.
Hoài Lam bèn nói với Dương Thanh: “Nếu anh muốn ở lại thì tôi sẽ ở lại cùng anh, chí ít tôi cũng biết rõ tình hình bên này, hơn nữa cũng có khá nhiều chỗ quen biết, có lẽ sẽ giúp ích được cho anh’.