Kỳ thực cũng không phải là nàng muốn biết xuất xứ của Hỏa Long Chi Linh. Chẳng qua chỉ là cô nam quả nữ có chút lung túng, cho nên mới thuận miệng hỏi mấy câu. Vốn nàng tưởng rằng cho dù đối phương không nói rõ ràng tỉ mỉ thì cũng sẽ giới thiệu một chút. Thế nhưng nàng nằm mơ cũng không nghĩ ra được đối phương lại trả lời qua loa lấy lệ như vậy.
Trước đó nam nhân khác ở trước mặt nàng không có chỗ nào không xun xoe. Thế nhưng lúc này ở bên cạnh thiếu niên này, ngay cả một chút tác dụng cũng không có!
– Các ngươi ở nơi này sao… Chuẩn bị lên đường đi!
Âm thầm tức giận, Bích Nhi tiểu thư đang muốn nói cái gì đó thì đã nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, lúc này Phí Đồng đã đi tới.
Trở lại nơi mới điều tức vừa rồi, Chí Hào tướng quân đã hoàn toàn khôi phục. Hắn đang đứng tại chỗ, ánh mắt lấp lánh nhìn vào bên trong cốc nhìn. Khí tức trầm ổn, giống như một ngọn núi cao không thể trèo tới.
Khó trách có thể trở thành tướng quân một doanh, chỉ riêng phần khí độ này cũng không phải là người bình thường có thể so sánh được.
– Đi vào thôi.
Đứng trong chốc lát, cảm thụ hoàn hoàn cảnh chung quanh, Chí Hào tướng quân đi vào sơn cốc trước mắt.
Hoàn cảnh trong cốc so với mấy ngày trước không có gì khác nhau, yên tĩnh làm cho trong lòng người ta hoảng sợ.
Đi theo sau lưng Chí Hào tướng quân, Nhiếp Vân cảm thấy loại cảm giác khiến cho người ta khiếp đảm đã giảm bớt đi không ít.
Rất nhanh, mọi người đã đi qua dược viên trước đó. Lúc này dược viên đã trống rỗng, lại đi thêm một lát nữa, mọi người lần nữa nhìn thấy sơn động cổ quái kia.
– Chính là cái sơn động này!
Phí Đồng khẽ gật đầu một cái.
Chí Hào tướng quân cũng không nói chuyện, thân thể nhẹ nhàng nhoáng một cái, đã giống như một đạo gió mát, tiến vào trong đó trước.
Đám người Nhiếp Vân theo sát ở phía sau. Vừa mới đi mấy bước thì đã cảm thấy có một cỗ lực lượng chèn ép tới, làm cho hắn không kìm được mà phải dừng bước.
Ngẩng đầu nhìn lại thì đã thấy Chí Hào tướng quân vẻ mặt nghiêm túc, đang ngăn cản ở bên ngoài. Mà lực lượng mới vừa rồi chính là do hắn tản ra.
– Là trận pháp!
– Trận pháp?
Mọi người sửng sốt một chút, nhất là Nhiếp Vân, vẻ mặt hắn tràn ngập kỳ quái.
Trước đó hắn và Phí Đồng, Nhiếp Đồng, ba người cũng nhau tiến vào cái sơn động này. Thế nhưng không thấy có trận pháp a? Mặc dù thực lực của hắn so ra kém với cường giả Hoàng cảnh, thế nhưng hắn lại có Thiên nhãn thiên phú. Còn có thiên phú Trận pháp sư, có trận pháp hay không chỉ cần nhìn một cái hắn vẫn có thể nhìn ra được a.
– Ngũ Hành Quang di trận. Một loại mê trận ẩn núp rất sâu. Một khi mở ra, người bị kẹt trong đó, cho dù là ta cũng rất khó mà đi ra được.
Ánh mắt của Chí Hào tướng quân lập lòe nhìn về phía trước, thấy hai người Nhiếp Vân có chút nghi ngờ, hắn lên tiếng giải thích:
– Có thể lần trước các ngươi tới đây trận pháp không có khởi động. Cho nên các ngươi mới có thể ung dung rời đi được.
– Ồ.
Nhiếp Vân khẽgật đầu.
Một ít trận pháp ẩn núp rất sâu, chỉ cần không khởi động cũng chẳng khác gì bình thường cả. Không phải cao thủ trận pháp thì rất khó nhìn ra được. Chính vì vậy, mới có tính bí ẩn, chỉ có thể đánh lén đả thương người mà thôi.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Thiên nhãn âm thầm vận chuyển, nhìn quanh bốn phía.
Kim quang trong mắt bắn ra bốn phía, cảnh vật đập vào trong mắt vẫn như lần trước vậy. Vẫn có thể nhìn thấy dấu chân của cầu long thú rõ ràng. Cùng với loại long khí đặc thù kia, thế nhưng trận pháp lại không có nhìn thấy được.
– Trận pháp này ẩn núp sâu như vậy sao?
Trong lòng Nhiếp Vân có chút kỳ quái.
Thiên nhãn thiên phú ở trong Hỗn Độn đại dương không có chỗ nào là không phá. Cho dù có trận pháp che giấu gì thì cũng có thể nhìn một cái khám phá ra hư thực. Sao lần này cái gì cũng không nhìn ra được?