– Thiên Tôn, biện pháp chỉ là tiểu đạo, đạo hạnh luận chứng, cuối cùng vẫn phải xem thủ đoạn phân biệt thắng thua. Rốt cuộc cần đánh nhau mới nhìn ra đạo hạnh của ai sâu ai cạn.
Đám người Nguyên Dục Tiên Đế, Ngọc Kinh Vong Tình Tiên Đế mắt lóe tia sáng, gật gù.
Giang Nam cười hỏi:
– Ý của Thái Nhất đạo hữu là…?
Thái Nhất Thiên Hoàng Tiên Đế mỉm cười nói:
– Nói miệng không bằng chứng, dùng nắm đấm là hơn.
Ngọc Kinh Vong Tình Tiên Đế gật đầu, nói:
– Luận đạo khó mà byà ra tu vi thực lực thật sự, chỉ có đạo pháp thần thông mới thể hiện bản lĩnh thật.
Giang Nam cười to bảo:
– Tốt! Thái Nhất đạo hữu, Ngọc Kinh đạo hữu có khí phách như vậy sao ta có thể không thành toàn? Nếu các vị đạo hữu có ý này thì cứ ra tay đi, ta bảo đảm đạo không ra Nguyên Thủy Đại La Thiên được, thần thông của các người sẽ không phá hỏng Tiên giới, ma giới.
Thái Nhất Thiên Hoàng Tiên Đế nhìn các Đạo Quân cổ xưa Nguyên Dục Tiên Đế, Ngọc Kinh Vong Tình Tiên Đế. Mấy Đạo Quân nhẹ gật đầu, trừ bọn họ ra các Thiên Quân trẻ tuổi cũng hăm hở.
Giang Nam chỉ tay một cái, vô số linh quang hiện ra trong Nguyên Thủy Đại La Thiên biến thành các Giang Nam ngồi xuống trước mắt bốn ngàn tám trăm Đạo Quân, Thiên Quân.
Những Giang Nam này do tiên thiên nguyên thủy linh quang biến thành, cùng tu vi, đại đạo với bốn ngàn tám trăm Đạo Quân, Thiên Quân. Đám người Hồng Đạo Nhân, Quân Đạo Nhân, Thị Hiên Vi, Giang Tuyết Tình là người thân với Giang Nam cũng có các Giang Nam đối diện, đại đạo đối ứng với bọn họ.
Giang Nam cười nói:
– Mời các vị.
Trên Đại La Thiên, bốn ngàn tám trăm Đạo Quân, Thiên Quân trầm ngâm. Từng đợt ba ngàn đại đạo đan xen, vô cùng huyễn lệ.
Giây lát sau có người chọn biện pháp. Đám Đạo Quân cổ xưa Ngọc Kinh, Huyền Đô, Càn Nguyên, Hồng Đạo Nhân, Nguyên Dục Tiên Đế, Thái Nhất toàn nghe tiên thiên đạo lý cao thâm khó dò. Nhưng với nội tình, kiến thức của bọn họ, lại trong lĩnh vực mình am hiểu nhất đương nhiên có thể biện pháp luận đạo với Giang Nam.
Nhiều Thiên Quân khác mới mở miệng chợt phát hiện không nói được. Giang Nam linh quang phân thân phía đối diện đã bày ra đạo và lý của bọn họ. Đám người trợn mắt há hốc mồm, ngồi thừ người. Có người bị sốc nặng, có người vắt óc suy tư làm sao sáng tạo đạo lý mới để luận đạo với Giang Nam.
Từ đây nhìn ra ngộ tính, tư chất và đạo tâm của mọi người sâu cạn thế nào.
Người bỏ cuộc đạo tâm không đủ, người tiếp tục tham ngộ đạo tâm đủ, nếu có thể giảng ra một, hai phần đạo lý mới thể hiện ngộ tính cao thấp.
Nếu không đủ ngộ tính thì tư chất có thể bù đắp. Ví dụ đám người Định Quang, Long Ngạn được khai thiên khí vận, công đức, gặp chỗ không hiểu liền sáng tạo hướng mới, tiếp tục luận đạo với Giang Nam.
Gần một ngày sau đa số Thiên Quân đã á khẩu, ngồi trên bồ đoàn chỉ biết nghe giảng.
Có Thiên Quân chọn đánh nhau, mới ra tay liền bị Giang Nam linh quang phân thân đè xuống, thần thông bị khắc chế, không dao động thần thông nào truyền ra Nguyên Thủy Đại La Thiên được.
Trong Thiên Quân có nhiều Thiên Quân kỳ tài ngút trời, tu vi không bằng thế hệ trước nhưng ngộ tính kinh người, mở con đường khác, chống đỡ lâu hơn.
Trong phe Giang Nam, người kiên trì lâu nhất là Đạo Vương, Băng Liên Thánh Mẫu, Linh Lung Tiên Quân, Giang Tuyết, Tịch Ứng Tình. Nhưng rất nhanh Linh Lung Tiên Quân, Đạo Vương cũng á khẩu. Tiếp theo Băng Liên Thánh Mẫu không nói được nhiều đạo lý hơn. Giang Tuyết, Tịch Ứng Tình chống đỡ lâu hơn.
Lại qua một đoạn thời gian, Giang Tuyết không nói được gì, chỉ còn mình Tịch Ứng Tình.
Tịch Ứng Tình ngộ tính xuất chúng, gặp cường liền mạnh, Bất Xá thiên công chứa nhiều đạo lý, sửa cũ thành mới, chỗ nào không hiểu thường sáng tạo ra lĩnh vực mới.
Tư chất của Tịch Ứng Tình không bằng nhiều Thiên Quân, Đạo Quân khácn hưng ngộ tính thì hơn người, thành một trong số ít Thiên Quân chống đến cuối cùng.