So với việc đi mạo hiểm với hai người, còn không bằng để cho đệ đệ ở lại chỗ này tiếp tục tu luyện.
Đối với quyết định này, Nhiếp Đồng cũng vui vẻ đồng ý.
Sau khi quyết định xong, Phí Đồng cũng chuẩn bị một chút, lúc này mới mang theo Nhiếp Vân đi tới doanh trướng của Chí Hào tướng quân.
– Tướng quân, vị này là bằng hữu ta kết bạn ở bên ngoài, tên là Nhiếp Vân…
Tiến vào phòng khách, Phí Đồng vội vàng giới thiệu qua.
Chí Hào doanh ở bên ngoài thi hành nhiệm vụ, cũng không phải giống như lúc ở trong hoàng triều, quy củ cũng không có nghiêm khắc như vậy. Vì vậy mang theo một bằng hữu đi vào cũng không tính là không tuân theo quân kỷ. Cũng giống như Chí Hào tướng quân cũng đem nữ nhi mang đến đây vậy.
– Ồ?
Ánh mắt của Chí Hào tướng quân như điện, nhìn về phía Nhiếp Vân.
Đây cũng là lần đầu tiên Nhiếp Vân nhìn thấy vị cường giả Hoàng cảnh này gần như vậy, ánh mắt hắn thản nhiên tiếp đón.
Ùng ùng!
Ánh mắt của hai người vừa mới tiếp xúc, Nhiếp Vân đã nhất thời cảm thấy có một đạo lực lượng trời long đất lở chèn ép tới, giống như thú hống, đâm thẳng vào trong linh hồn.
Mặc dù đối phương không có tiến hành công kích đối với hắn. Thế nhưng thân là tướng quân, chinh chiến hàng năm, lại là cường giả Hoàng cảnh, uy áp của bản thân tản ra quả thực quá mức kinh khủng, khiến cho người ta khó có thể chống lại.
Cảm nhận cảm giác áp bách sinh ra ở sâu trong đầu, Nhiếp Vân biết nếu không né tránh, không cẩn thận sẽ chỉ bị thương. Hắn đang định xoay đầu qua chỗ khác thì đột nhiên lai cảm thấy áp lực nhẹ một chút, ngay sau đó đã thấy Chí Hào tướng quân ở trước mắt nở nụ cười.
– Phí Đồng, vị bằng hữu này của ngươi không tệ, nếu như nguyện ý, hy vọng hắn có thể gia nhập Chí Hào doanh chúng ta!
Chí Hào tướng quân cười một tiếng, áp lực ngập trời cũng biến mất toàn bộ, giống như căn bản chưa từng tồn tại vậy.
– Đa tạ Tướng quân…
Nghe thấy hắn nói như vậy, Phí Đồng biết tướng quân đã công nhận Hoàng tử điện hạ, hắn hưng phấn tới mức sắc mặt đỏ lên, vội vàng ôm quyền nói.
– Ở dưới áp lực của ta mà không có rơi vào khổ chiến, còn có thể suy nghĩ né tránh. Như vậy đã nói lực ý chí vượt xa người thường! Rất tốt! Lực ý chí và kiến thức như vậy, khó trách có thể tiện tay đánh bại Bích Nhi, ngay cả một chút hy vọng chiến thắng cũng không có!
Chí Hào tướng quân cười nói.
– Ách…
Nghe thấy hắn nói như vậy, trên mặt Nhiếp Vân có chút lúng túng, ngay sau đó hắn khẽ cười khổ.
Xem ra hành động trước đó của hắn, không có lừa gạt được vị trước mắt này, cũng may sau khi đi tới quân doanh hắn cũng không có làm ra hành động đặc biệt gì. Nếu không, không cẩn thận đối phương sẽ thực sự chém giết mình a.
So với Nhiếp Vân đang khiếp sợ, trong lòng Chí Hào tướng quân so với hắn còn khiếp sợ lớn hơn.
Ngày đó nữ nhi rời đi tìm vị thiếu niên này hắn cũng đã biết, chuyện xảy ra sau đó, toàn bộ đều nằm trong ý niệm bao phủ của hắn!
Thiên phú của Bích Nhi, người làm vì phụ thân như hắn biết rất rõ. Thế nhưng thực lực như thế ở trước mắt người thiếu niên này lại liên tục ba chiêu bị thua phải lùi lại. Bích Nhi chẳng qua chỉ là khiếp sợ, mà hắn thì là rung động.
Động tác lúc chiến đấu của thiếu niên này mặc dù nhìn qua đơn giản. Thế nhưng vô luận là thời cơ hay là nhãn lực, đều đã vượt xa tuổi tác, thực lực có thể có. Cho dù là hắn, đem thực lực áp chế đến Vương giả trung phẩm, muốn dễ dàng chiến thắng nữ nhi mình như vậy cũng rất là khó khăn!