Vũ Phương Khinh Thần lúc này cầm chén trà đi qua đưa cho mỗi người một chén, nghe thấy Thần Hoa Đóa Đóa nói vậy liền trả lời:
– Đây đều là nhưng con thuyền quy mô lớn, quy mô vây bắt cũng rất lớn nhưng đều không có kết quả mà chúng ta lúc đến đáy hồ điều tra phát hiện dưới đáy hồ có kiến trúc phế tích ẩn chứa huyền cơ. Nói không chừng hắn đang trốn ở dưới đáy hồ.
– Vậy ngươi nói hắn ở trong nước thì ăn cái gì hả, không có gì ăn trong ba tháng hắn cũng thành con ma đói rồi.
Thần Hoa Đóa Đóa nói.
Vũ Phương Khinh Thần cười mà không nói cũng không để ý đến lời Thần Hoa Đóa Đóa. Thần Hoa Đóa Đóa thấy thế liền tức giận đi về khoang vừa đi vừa lẩm bẩm:
– Xú nam nhân, nói với ta thêm mấy câu ngươi sẽ chết sao?
Thần Hoa Đóa Đóa thấy không được liền quay sang quấy rầy Nam Minh Tuyết nhưng Nam Minh Tuyết cũng chỉ nói với nàng có mấy câu rồi thôi. Thấy không ai nói chuyện phiếm với nàng Thần Hoa Đóa Đóa lại càng tức giận thêm vì không có chỗ để xả tức. Nàng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chửi bới trong lòng, nguyền rủa kẻ làm nàng rơi vào hoàn cảnh này nghìn lần.
Bên trong Tàng Long Điện yên tĩnh có cả ngàn năm lịch sử. Sự thần bí của nó cũng đã bị lớp bụi thời gian phủ đầy nhưng mà bất luận lớp bụi thời gian có phủ lên dày như thế nào thì cuối cùng cũng bị phá bỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Vân Thiên Hà tĩnh dưỡng hai ngày, trạng thái tinh thần đạt đến đỉnh điểm. Hắn và An thúc ở trong Tàng Long Điện chuẩn bị hai ngày. An thúc đem cách bố trí cơ quan trong Tàng Long Điện nói lại một lần rồi hai người bắt đầu chính thức thăm dò đường đi đến Tàng Long cấm địa.
Muốn đi đến Tàng Long cấm địa theo như lời An thúc nói thì phải qua mười tám sinh tử môn, yêu cầu cần phải có hiểu biết về cơ quan trận pháp rất cao. Còn có mấy đạo khôn huyền độn môn khác so với lúc tiến vào Tàng Long Điện thì khó khăn hơn nhiều.
Từ cửa sau đi ra ngoài liền đến một nơi có kiến trúc khá kỳ quái, trên đỉnh lại có tạc tượng hai con rồng làm cho người nhìn cảm giác quái dị.
Tuy nhiên điều làm cho hai người kinh ngạc nhất chính là khi An thúc đặt Huyền Lam Ngọc vào trên cửa đá thì không thấy bất kỳ phản ứng nào.
Không lẽ Huyền Lam Ngọc không mở được cánh cửa này.
– Xảy ra chuyện gì, hay là muốn đi vào cấm địa cần có phương pháp đặc thù khác ?
Vân Thiên Hà không hiểu kết cấu cơ quan thuật nên hỏi An thúc.
An thúc nhíu mày trầm tư, chính bản thân hắn cũng có điều nghi hoặc. Huyền Lam Ngọc chính là chìa khóa để đi lại trong Tàng Long Điện, đối với các cơ quan đều được thế nhưng đến đây lại không có tác dụng.
Vân Thiên Hà nhìn An thúc trầm tư khổ sở, hắn tưởng tượng, suy nghĩ theo hướng khác rồi nói:
– Có thể là năng lượng Huyền Lam Ngọc hiện tại đã hao bớt nên không đủ dùng, cần quán thâu lực lượng vào đó hay là còn có một tấm ngọc giống như Huyền Lam Ngọc dấu ở đâu đó trong Tàng Long Điện nhưng lại có tác dụng khác?
Tuy Vân Thiên Hà nói theo suy đoán của mình không dựa vào bất cứ căn cứ nào nhưng đột nhiên ánh mắt An thúc sáng ngời nói:
– Cháu nói không sai, thúc lại quên mất chuyện quan trọng nhất, chúng ta đến bí thất Tàng Long Điện.
Nói xong An thúc vội vã quay lại. Vân Thiên Hà cảm thấy buồn bực, bọn họ đã ở lại trong Tàng Long Điện lâu như vậy lại còn đi quanh khắp nơi thế nhưng hóa ra còn một bí thất nữa. Vì vậy Vân Thiên Hà liền đi theo.
Sau khi đến một cơ quan, An thúc thuận lợi dùng Huyền Lam Ngọc mở ra bí thất.
Khi Hối Long Đài vang lên thanh âm rồi chậm rãi di chuyển vị trí, Vân Thiên Hà liền thấy một cầu thang đi vào động khẩu, chỉ là khi hai người bọn hắn mới đến cầu thang thì đột nhiên Hối Long Đài nhanh chóng khép lại.
Bên trong là một mảnh đen kịt tuy nhiên với thị lực của Vân Thiên Hà thì không hề bị ảnh hưởng nhiều, hắn nhìn tương đối rõ ràng liền cứ thế đi dọc theo cầu thang. Ở đây cũng không còn bất cứ thông đạo hay cửa đá nào.
Đây là một không gian khá hẹp. Vân Thiên Hà và An thúc đứng bên trong cảm thấy chật chội.
An thúc sau khi đi xuống liền lục lọi trên một thạch bích, qua một hồi tìm kiếm An thúc liền mượn chủy thủ của Vân Thiên Hà ấn vào một khe hẹp chợt nghe âm thanh cơ quan chuyển động vang lên. Bên trong góc phòng có một ngăn ngầm nhô ra.
Vân Thiên Hà phát hiện trên ngăn ngầm đó có thể đặt một vật gì đó.
Khi An thúc cầm Huyền Lam Ngọc đặt vào trong lập tức trong bí thất phát ra một tiếng nổ vang, Vân Thiên Hà quay đầu nhìn lại thì thấy mặt tường đã lộ ra một cánh cửa có thể dung nạp một người tiến vào.
Thông qua khe hở Vân Thiên Hà cảm giác phía trước là một khoảng không rộng so với bí thất thì lớn hơn nhiều vì vậy chuẩn bị vào đó tìm kiếm một phen.
Chỉ là khi hắn vừa đi được mấy bước liền đập vào một bức tường trong suốt suýt nữa ngã xuống đất. Lúc này An thúc cũng vừa đến liền giải thích:
– Thiên Hà, bí thất này cũng không lớn, những thứ cháu nhìn thấy đều là cảnh tượng huyền ảo.
Nói xong An thúc liền đi đến góc phong mở một cơ quan đè vào bộ phận nhô ra sau đó đẩy sang một bên. Lúc này mấy cây cột trong bí thất trở nên sáng bóng, Vân Thiên Hà lại ngước nhìn lên mới phát hiện đây là một ngọc bích thập phần trong suốt tựa như một cái gương trơn tuột, trách không được lại gây ra ảo giác như vậy.
Khi An thúc đóng cơ quan này lại liền thấy không gian bí thất nhỏ đi nhiều mỗi một mặt gương đều không có gì. Sau khi An thúc mở ra cơ quan thứ hai thì mặt đất bí thất hơi rung động chỉ thấy một thạch bích đột nhiên mở ra.
Nhìn xung quanh Vân Thiên Hà chợt thấy trên mỗi thạch đài đều có các ngăn kéo nhỏ hình vuông, có đến mười mấy cái.
– Gian bí thất trong Tàng Long Điện này khi Huyền Môn còn chưa bị diệt lão môn chủ và các trưởng lão lúc vào đây đã từng phát hiện đan phách, linh dược bên trong có có và cơ qua trận thuật và công pháp võ đạo nữa. Tuy không nhiều lắm nhưng không thể nghi ngờ đó đều là chí bảo giống như Thăng long Quyết và Khôn Long Đan Phách mà Đồ thị cất dấu cũng được lấy ra từ đây.
An thúc vừa giải thích vừa mở ra một ngăn kéo thì thấy bên trong rỗng tuếch không có một cái gì vì vậy liền mở ngăn kéo thứ hai, bên trong cũng trống không.
Liên tục mở ra bảy tám ngăn kéo nhưng bên trong đều trống không, Vân Thiên Hà thấy vậy liền nói:
– An thúc, bí thất này đã từng có người vào thì những thứ trong này đã bị người ta mang đi hết rồi.
– Điều này cũng đúng.
An thúc nói vậy nhưng vẫn mở ngăn kéo thứ mười ra lần này lại phát hiện bên trong có một quyển trục làm bằng da rất cổ quái.