A Xảo ít đi ra ngoài theo Khương Tự, không rõ ràng sâu xa trong đó lắm, giật mình nhảy dựng.
A Man lại vui mừng nghênh đón, thân thiết chào hỏi Nhị Ngưu: “Nhị Ngưu, ngươi có phải lại nhặt được tiền không?”
Nhị Ngưu vẻ mặt cao lãnh liếc A Man một cái, quay đầu nỗ lực ngẩng đầu với Khương Tự.
Sau khi bình tĩnh lại, Khương Tự đại khái đoán được ý đồ Nhị Ngưu đến, quả nhiên từ trên cổ nó phát hiện một túi gấm nho nhỏ.
Khương Tự nhíu mày gỡ túi gấm xuống, lấy từ trong ra một tờ giấy gấp gọn, sau khi xem xong đến bên cạnh bàn gỡ xuống chụp đèn, ném tờ giấy vào đó.
Ánh nến trong nháy mắt vụt cao một tấc, chiếu rọi khuôn mặt căng chặt của thiếu nữ càng thêm sáng như tuyết.
A Man và A Xảo tò mò đến tâm ngứa, thấy biểu tình của chủ tử như vậy lại không ai dám lắm miệng.
Đi vào thư phòng nhanh chóng viết xong hồi âm nhét trở lại túi gấm, Khương Tự xoa xoa đầu Nhị Ngưu: “Trở về đi.”
Nhị Ngưu ủy khuất lắc lắc cái đuôi.
Khương Tự nghĩ nghĩ, phân phó A Xảo: “Đi bưng tương giò hôm nay phụ thân đưa tới lại đây.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, Khương đại lão gia liền dưỡng thành thói quen tốt đưa tương giờ an ủi cho tiểu khuê nữ, số lượng còn không ít, hôm nay đưa tới chưa ăn hết, đúng lúc còn chưa xử lý.
Nhị Ngưu vùi đầu ăn xong, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn từ cửa sổ nhảy ra, đảo mắt biến mất ở trong bóng đêm.
Khương Tự đứng lặng bên cửa sổ trong chốc lát, xoay người đi về phía giường.
Úc Thất phái Nhị Ngưu tới truyền tin, hẹn nàng ngày mai gặp mặt một lần, nhưng nàng nên nói đều đã nói, không nghĩ ra hai người còn có gì cần thiết phải gặp mặt.
Với cả, ngày mai nàng còn muốn đi gặp A Phi đâu.
Khác với Hải Đường Cư an tĩnh, Nhã Hinh Uyển giờ phút này đèn đuốc sáng trưng, Nhị thái thái Tiêu thị nhìn một bàn đồ ăn đã nguội lạnh hoàn toàn không muốn ăn, mà nam nhân bà ta cho rằng sẽ đến dùng chung cơm tối với bà ta rồi cẩn thận hỏi thăm cảnh ngộ bà ta gặp ban ngày lại không hề tới.
Khương nhị lão gia thậm chí không bước vào Nhã Hinh Uyển, mà trực tiếp nghỉ ngơi ở thư phòng tiền viện.
Trong lòng Tiêu thị sinh ra một cổ bực bội bị người ta làm lơ, nhưng hết lần này đến lần khác cổ tà hỏa này vẫn không phát tác được.
Bà ta rất rõ ràng, giờ phút này trong phủ phàm là người biết chuyện này đều đang chê cười bà ta.
Sự tình thái thái đương gia chủ ban ngày ban mặt bị người bắt đi, lại mơ mơ hồ đồ bị người ta trả về, việc này nếu phóng tới trên thân người khác bà ta cũng sẽ khinh bỉ cười nhạo một phen.
Tiêu bà tử đứng thẳng một bên nhiều lần đánh giá thần sắc Tiêu thị, rốt cuộc nhịn không được quỳ xuống.
“Tiêu mụ mụ, ngươi làm gì vậy?”
Thanh âm Tiêu bà tử hơi nghẹn ngào, dập đầu thật mạnh: “Thái thái, Hồng Nguyệt còn có thể tìm về sao?”
Tiêu bà tử là tâm phúc của Tiêu thị, Hồng Nguyệt là nữ nhi của Tiêu bà tử, mẹ con hai người đều là hạ nhân tâm đắc của Tiêu thị.
Tiêu thị bị hỏi đến nghẹn họng.
Bà ta ngay cả người bắt đi bà ta là ai đều không rõ ràng, từ sau khi tỉnh lại càng không thấy bóng dáng Hồng Nguyệt đâu, cứ việc Bá phủ lặng lẽ phái người đi tìm, nhưng chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Tiêu thị xoa xoa ấn đường, hữu khí vô lực nói: “Phái người đi tìm rồi, có lẽ ngày mai sẽ có tin tức……”
Tiêu bà tử quỳ sát đất, cái trán dán sát mặt đất lạnh băng, nước mắt rơi như mưa.
Nữ nhi bà ta chắc sẽ không về được nữa.
……
Trong Yến Vương phủ mới xây xong, Úc Cẩn cuối cùng chờ được Nhị Ngưu trở về.
Nhị Ngưu vừa tới gần, hắn đã nghe thấy mùi thịt nhàn nhạt, lập tức nhéo nhéo da mặt Nhị Ngưu, ngữ khí nói không nên lời là ghen ghét hay là nhói lòng: “Nàng đối với ngươi còn tốt hơn cả với ta.”
Nhị Ngưu hừ hừ hai tiếng, ra hiệu chủ nhân mau mau lấy túi gấm đi.
Úc Cẩn từ trong túi gấm lấy ra tờ giấy xem qua, càng thêm nhói lòng.
Rất tốt, Nhị Ngưu đi một chuyến có thịt ăn, hắn thì được hai chữ khô cằn: Không gặp.
Người với chó, đãi ngộ sao mà khác biệt lớn như vậy chứ?
Nhưng lúc này Úc Cẩn mới không bị hai chữ “Không gặp” này dọa sợ, hắn cảm thấy nhất định phải gặp một cái.
Tuy nói không thể ép A Tự căng quá, nhưng cũng không thể để cho A Tự cho rằng hắn có ý với cô nương khác được, này thật đúng là thiên đại oan uổng mờ!
Hôm sau gió thu lạnh thổi từng đợt, Khương Tự theo thường lệ đến Từ Tâm Đường thỉnh an, vào tai này ra tai kia nghe Phùng lão phu nhân quở trách một hồi, quay đầu liền tìm cơ hội mang theo A Man đến tòa nhà thuê.
A Phi đã chờ ở nơi đó, nhìn thấy Khương Tự vội vàng chào hỏi.
Khương Tự xua tay ý bảo không cần đa lễ, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Hôm qua đuổi theo hai tên nhàn hán ép buộc thiếu nữ có bị mất dấu không?”