Giọng già nua đáp: [Đương nhiên không phải, cô có thể đích thân kiểm tra.]
Bình thủy tinh bay lên, rơi vào trong tay Liễu Thi Mạn.
Giờ phút này, trên toàn bộ thế giới, vô số chức nghiệp giả Ngũ Hành đều không kìm lòng được mà nuốt nước miếng.
Muốn khai hóa Ngũ Hành là điều rất khó khăn, tới được cảnh giới tiếp theo là một quá trình vô cùng dài, cũng có người rơi vào tuyệt vọng, thậm chí bắt đầu nghi ngờ cả đời mình cũng không thể đột phá. Nếu nước thuốc thăng cấp này là thật, như vậy, chức nghiệp giả Ngũ Hành cấp bốn uống nó sẽ trực tiếp đột phá lên Ngũ Hành cấp năm.
Ngũ Hành Khai Hóa cấp năm đồng nghĩa với vô địch!
Liễu Thi Mạn không chút do dự, mở bình nhỏ trong suốt ra, uống một hơi hết nước thuốc xanh bên trong.
Lúc này trong các ngõ ngách trên thế giới, vô số chức nghiệp giả Ngũ Hành đều thở dài tiếc nuối. Trong trận đấu vừa rồi, họ có thể nhìn ra Liễu Thi Mạn là chức nghiệp giả Thổ Linh cấp ba, để cô ta uống loại thuốc này thật sự là quá lãng phí.
Nhưng cũng không ai có thể chỉ trích cô ta, bởi vì đây là bảo bối do cô ta dùng mạng đổi lấy.
Một ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu vô số người xem.
Chết tiệt!
Dựa vài cái gì lại là cô ta!
Trong những kẻ dự thi trận này, không người nào mạnh hơn được mình, dựa vào đâu mà cô ta có thể đạt được báu vật như vậy!
Rất nhiều chức nghiệp giả im lặng nhìn cảnh này, giữa bầu không khí tĩnh lặng ấy, suy nghĩ đó từ từ nảy mầm mọc rễ trong lòng.
Trên sân thi đấu, cả người Liễu Thi Mạn run lên, quỳ xuống đất phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Một lúc lâu sau, cô ta từ từ đứng dậy.
“Cấp bốn, cảm giác rất tốt.” Liễu Thi Mạn giang hai tay ra, khẽ nói.
Cô ta tùy ý phất tay vài cái, trên võ đài lập tức xuất hiện bảy tám vết nứt thật sâu. Cô ta lại nhấc hai tay lên, bùn đất trong vết nứt ấy ào ào bay ra giữa không trung giống như là thác nước. Bùn đất mềm xốp hóa thành một dòng sông trôi giữa không trung, sau đó cuộn tròn lại, tự ép thành ba quả cầu lớn chừng nắm tay.
Liễu Thi Mạn khẽ buông lỏng hai tay, quả cầu lập tức rơi từ không trung xuống, đập vào cạnh võ đài, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Võ đài bị đập ra mấy hố sâu thật to, giống như thiên thạch rơi xuống.
Liễu Thi Mạn ngoắc ngoắc ngón tay, ba quả cầu lớn bằng nắm tay bay từ trong hố sâu ra, nhè nhẹ trôi đến gần cô ta rồi lặng lẽ dừng lại, lơ lửng ngay trên tay cô ta. Một quả cầu đứng im bất động, hai quả cầu khác giống như vệ tinh, không ngừng xoay tròn xung quanh nó.
Lúc này, vô số chức nghiệp giả trên toàn thế giới đang quan sát cảnh này đều tắt tiếng.
Năng lực mà Liễu Thi Mạn vừa thể hiện chính là loại năng lực cường đại chỉ có chức nghiệp giả Thổ Linh đã khai hóa đến cấp bốn mới có… “Triệu Hồi Ngôi Sao”!
Những quả cầu đá này nhìn có vẻ vô hại, nhưng chỉ cần khởi động tấn công, quả cầu lập tức giống như thiên thạch, bộc phát ra năng lực đáng sợ.
Không thể tưởng tượng nổi! Cô ta thật sự trở thành chức nghiệp giả cấp bốn rồi!
Càng ngày càng có nhiều người tim đập thình thịch.
Đúng vào lúc này, giọng nói già nua vang lên.
[Không chỉ như thế! Anh hùng của chúng ta tiếp tục nhận được rương bảo vật thứ hai!]Ngay sau đó, lại có thêm một cái rương khác rơi xuống. Liễu Thi Mạn đưa tay chạm vào nó, một viên thuốc đen nhánh xuất hiện trước mặt cô.
Đan Trường Sinh! Chính là viên đan Trường Sinh mà mình ngày nhớ đêm mong!
Liễu Thi Mạn cầm lấy viên thuốc đen nhánh, không chút do dự nuốt ực một ngụm.
Chỉ một phút sau, da thịt cô ta dần dần trắng hơn mềm mại hơn, cơ thể cũng càng ngày càng thon thả hơn.
Nhìn cô ta lúc này giống như một nữ sinh mười tám tuổi.
“Ha ha ha, cuối cùng tôi cũng nhận được sinh mệnh vĩnh hằng!”
Liễu Thi Mạn vui mừng đến nỗi không biết phải thể hiện thế nào nữa, vừa khóc vừa cười, tiện tay cầm lấy một thanh trường đao, xông vào trong đám thi thể chém lung tung để trút ra hết.
Một lúc sau, cô ta mới thở gấp bình tĩnh lại.
Giọng nói già nua lại vang lên lần nữa: [Không chỉ như thế! Anh hùng của chúng ta còn nhận được rương bảo vật thứ ba!]
Cùng với những lời này, rương bảo vật thứ ba rơi xuống!
Liễu Thi Mạn không kịp chờ đợi, lập tức đưa tay ra chạm vào cái rương đó. Ánh sáng huy hoàng tan đi, một chiếc nhẫn vàng kim lặng lẽ trôi lơ lửng giữa không trung.
Giọng nói già nua phát ra một tiếng khen ngợi: [Mọi người mau nhìn kìa, đây chính là chiếc nhẫn truyền tống!]