Cô lạnh mặt, đưa tay đẩy ra: “Có chút mệt mà thôi.
Anh đi vào trong phòng đi.
Nhớ đổi sang đôi dép lê mới mua”
.
Cô nhìn người đó ngoan ngoãn đổi dép, một đoi dép thỏ xanh hồng, đi lên chân anh, anh còn hứng phấn hơn bao giờ hết, hỏi cô: “Đông Đồng, đẹp không? Đẹp đúng không?”
Người đó vẫn nhất quyết truy hỏi cô, nhất định phải hỏi được ra câu trả lời mới thôi: “Đẹp không, đẹp đúng không?”
Cô có thể nói gì chứ, Giản Đồng lặng lẽ nhìn đôi dép xanh hồng dễ thương trẻ con ấy đi trên chân người đó, đột nhiên cảm thấy buôn cười, bên tai, là tiếng người đó không ngừng hỏi cô “Đẹp không”
, bị hỏi đến phát phiên, cô chỉ hàm hồ “Ừ”
một tiếng…Cô thực sự không thể đối diện với chủ nhân của gương mặt này mà nói “Anh đi đôi dép thỏ xanh hồng này thực sự rất dễ thương, rất đẹp”
.
Đừng nói là nói ra mấy lời ấy, đến nghĩ thôi cô còn cảm thấy kì quái.
Nhưng sau khi nghe thấy cô “Ù”
một tiếng ấy, thì người đó liền lập tức hào hứng, cúi người xuống bới tìm trong túi đồ lộn xộn, cô nhìn mà có chút không hiểu nổi, rồi người đó “A”
lên một tiếng, phấn khích kêu lên: “Tìm thấy rồi”
.
Đôi dép đỏ hồng đáng yêu, thứ màu đỏ hồng lóa mắt, thế là cái thứ màu hồng trẻ con ấy xuất hiện lù lù dưới tầm mắt của cô.
“Đồng Đồng đi vào”
.
Cạch…Cô gân như có thể nghe thấy tiếng








– —————–