Ngay khi Bạch Đoàn vừa đến Tấn Trung, hắn ta đã nắm quyền chỉ huy toàn bộ trận chiến.
“Đại nhân, quân ta đã tiến vào lãnh thổ Bắc Lương”.
“Có phát hiện quân địch không?”
“Ngoại trừ thỉnh thoảng có trinh thám, chưa phát hiện đại quân Bắc Lương”.
“Thủ vệ Tấn Trung chính là thống soái của Bắc Lương – Đa Đoạt, trước kia, ta từng nghe danh người này, hữu dũng hữu mưu, làm việc quyết đoán, lập tức truyền lệnh cho toàn quân, phải cẩn thận hành động”.
“Rõ!”
Hơn tám mươi vạn đại quân trải dài gần trăm trượng trên sa mạc Gobi thuộc Tấn Trung, hệt như một con mãng xà cực lớn đang trườn trên mặt đất.
“Ngươi nói xem, trận chiến này đánh kiểu gì mà cứ di chuyển suốt, nhiều người như vậy, mỗi bữa cơm cũng là vấn đề. Nghe nói lương thảo vận chuyển theo sau không đủ đáp ứng, bắt đầu từ hôm qua đã hạn chế lương thực rồi đấy!”
“Đúng đó, đã đi được hơn một tháng rồi, vậy mà đến giờ vẫn chẳng thấy mặt mũi quân địch, cơm thì không đủ no, còn không bằng quay về!”
“Này… này… hai ngươi nhỏ giọng một chút, nếu để qua các quan nghe được, chắc chắn sẽ bị quất roi”.
“Hừ, mỗi ngày bọn họ đều được ăn thịt uống rượu, có rảnh đâu mà quản chúng ta. Đại hoàng tử vừa đăng cơ liền gây chiến, người xúi quẩy chính là chúng ta đây này”.
“Chứ còn gì nữa, má nó, ta còn nghĩ cả đời mình sẽ không vượt qua biên thành Bắc Lương, ai ngờ Bắc Lương còn chưa đến, trái lại, chúng ta mới là người khai chiến”.
Những binh sĩ phía sau càng nói càng tức giận.
“Tu… Tu…”
Đột nhiên, phía trước vang lên tiếng tù và báo hiệu.
“Địch tập kích… địch tập kích”.