Cô đang cúi đầu pha màu, mái tóc đen nhánh được cô vén gọn sang một bên, cần cổ trắng nõn thon dài cứ như vậy hiện lên trước tầm mắt của Kiều Thời Việt.
Lúc sau, Vân Phiếm Phiếm liền nhận được nhắc nhở của hệ thống.
Cô bỗng nhiên quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Kiều Thời Việt.
Hắn vừa đối diện với ánh mắt của cô liền lập tức dời ánh mắt đi.
Bước chân cũng không có ý tứ dừng lại.
Vân Phiếm Phiếm hơi nóng nảy, đứng bật dậy nói: “Khoan đã!”
Kiều Thời Việt dừng bước.
Cô còn đang suy nghĩ xem nên giao lưu với hắn như thế nào, nên tìm cái cớ gì đây?
Vân Phiếm Phiếm buồn rầu nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy cái bàn vẽ thì cô bỗng nhiên có chủ ý: “Cái đó, có thể nhờ anh giúp một chút được không?”
Thân hình đối phương cao lớn thon dài, đứng ở nơi đó liền làm cho những người xung quanh như thấp đi rất nhiều.
Vân Phiếm Phiếm ấp úng nói: “Có thể mời anh làm người mẫu cho tôi có được không?”
Đối phương không thèm để ý tới cô, trực tiếp đi về phía trước.
Hai giây sau, hắn như phản ứng lại điều gì đó.
Bỗng nhiên đi trở về, vòng lại tới bên cạnh cô, từ trên xuống dưới nhìn cô một cái.
Cánh môi hồng nhạt khẽ mở, hắn nói: “Có thể.”
Vân Phiếm Phiếm nhẹ nhàng thở ra, lông mi giống như cánh bướm nhẹ nhàng chớp chớp, tựa như muốn bay đi.
Đôi con ngươi bên trong giống như một chén nước, nhìn vào rực rỡ lại lộng lẫy.
Cô cười cười, nói: “Cảm ơn.”
Kiều Thời Việt nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cái nhìn đó khiến cho cô cảm thấy da đầu tê dại cả đi.
Vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác, liền nghe Kiều Thời Việt nói: “Đừng khách khí, giúp người là niềm vui.”
Vân Phiếm Phiếm nghĩ thầm, trông hắn đâu có giống như người chuyên đi giúp người khác để lấy niềm vui đâu chứ.
Lúc sau, Kiều Thời Việt thật sự đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Nam sinh hơi nghiêng đầu, trên người mặc áo sơ mi cởi một nút phía trên cùng, xương quai xanh như ẩn như hiện ở bên trong, chỉ có thể nhìn thấy một chút da thịt trắng nõn, khiến cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn, hận không thề dán sát tới gần để xem cho kỹ.
Vân Phiếm Phiếm vẽ được một nửa liền cúi đầu làm bộ làm chính sự.
Nhân cơ hội tiếp thu cốt truyện.
Lúc cô cúi đầu, Kiều Thời Việt bỗng nhiên quay đầu, nhìn thiếu nữ đang cúi đầu đằng kia.
Giọng nói không khác gì người kia, so với trong tưởng tượng của hắn thì không sai biệt lắm.
Chỉ là, dường như cô không nhận ra mình?