Lạc Thiên cắn chặt bờ môi không còn chút máu, không nói gì.
“Ai làm?” Lâm Dương hỏi lại.
“Lâm Dương, đừng hỏi nữa, người đó… không thể đụng được…” Lạc Thiên thấp giọng nói.
“Chỉ cần nói cho tôi biết rốt cuộc ai đã làm điều đó là được rồi!” Lâm Dương lặp lại.
Lạc Thiên nhắm đôi mắt lại, lựa chọn im lặng.
Cô ấy biết tính khí của Lâm Dương.
Cô ấy cũng biết Văn Hải, cùng với năng lượng của Ứng Phá Lãng đó có thể đủ để khiến Văn Hải đối đãi như thượng khách, tuyệt đối không phải là người bình thường, nếu như nói cho Lâm Dương biết, với tính cách của Lâm Dương nhất định sẽ gây ra đại họa, cho nên cô ấy không thể nói với Lâm Dương.
Chỉ là cô ấy hiển nhiên không hiểu được tính tình của Lâm Dương.
Anh châm cây kim cuối cùng vào cánh tay của Lạc Thiên, sau đó cười nhẹ một tiếng: “Được, đã không nói, vậy thì chúng ta đừng nói về chuyện này nữa.”
Lạc Thiên liền sửng sốt, bán tín bán nghi nhìn anh: “Lâm Dương, có thật không?”
“Tất nhiên, yên tâm dưỡng thương là được rồi.”
Lâm Dương mỉm cười nói, sau đó nhanh chóng lấy quần áo cho Lạc Thiên, đồng thời gọi hai nữ đệ tử của Phong Liệt ở bên ngoài đi vào, thay cho cô.
Những đệ tử này vô cùng kính cần, thái độ đã xoay 180 độ, răm rắp nghe theo lời của Lâm Dương.
“Hai người hãy giúp tôi chăm sóc cho cô ấy, tôi sẽ cho các cô lợi ích.” Lâm Dương nói.
“Không cần đâu, không cần đâu, anh Lâm.”
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho vị tiểu thư này.”
Hai nữ đệ tử vội vàng gật đầu cười nói, ánh mắt nhìn Lâm Dương tràn tràn đầy sự sùng bái.
Lâm Dương có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Nhưng khi anh vừa rời khỏi phòng bệnh chuẩn bị đi ra khỏi cửa, lại nhìn thấy ở bên ngoài hành lang đã xuất hiện vô số người.
Đám đông chen chúc chật kín cả hành lang, nước cũng không thấm qua được Lâm Dương sững sờ.
“Anh chính là Lâm Thần Y của Giang Thành sao? Xin chào, tôi là viện trưởng của bệnh viện này. Tôi họ Quan, tên là Quan Hải Thanh!” Một người đàn ông tóc bạc phơ: mặc một chiếc áo khoác vàng bước tới, kϊƈɦ động bắt tay Lâm Dương nói.
“Chào viện trưởng Quan.” Lâm Dương gật đầu, sau đó Những đệ tử này vô cùng kính cần, thái độ đã xoay 180 độ, răm rắp nghe theo lời của Lâm Dương.
“Hai người hãy giúp tôi chăm sóc cho cô ấy, tôi sẽ cho các cô lợi ích.” Lâm Dương nói.
“Không cần đâu, không cần đâu, anh Lâm.”
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho vị tiểu thư này.”
Hai nữ đệ tử vội vàng gật đầu cười nói, ánh mắt nhìn Lâm Dương tràn tràn đầy sự sùng bái.
Lâm Dương có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Nhưng khi anh vừa rời khỏi phòng bệnh chuẩn bị đi ra khỏi cửa, lại nhìn thấy ở bên ngoài hành lang đã xuất hiện vô số người.
Đám đông chen chúc chật kín cả hành lang, nước cũng không thấm qua được Lâm Dương sững sờ.
“Anh chính là Lâm Thần Y của Giang Thành sao? Xin chào, tôi là viện trưởng của bệnh viện này. Tôi họ Quan, tên là Quan Hải Thanh!” Một người đàn ông tóc bạc phơ: mặc một chiếc áo khoác vàng bước tới, kϊƈɦ động bắt tay Lâm Dương nói.