– Bích Nhi tiểu thư, mời!
Mở cửa phòng, Nhiếp Vân mời nàng vào.
Thấy hắn đi vào phòng, Bích Nhi tiểu thư do dự một chút, cuối cùng vẫn theo chân hắn đi vào trong.
Đêm hôm khuya khoắt tiến vào trong phòng của một nam nhân, chuyện này có chút nói không rõ ràng. Tuy nhiên, bọn họ đều là người tu luyện, đối với những chuyện này cũng không tính là cần phải quan tâm đặc biệt.
– Nhìn Bích Nhi tiểu thư vội vã tới tìm ta như thế, chắc hẳn là đang muốn biết xem làm thế nào mới có thể luyện hóa Hỏa Long chi linh này a!
Ngồi xuống trong phòng, Nhiếp Vân cười nói.
– Đúng vậy!
Bích Nhi cũng không ngồi xuống mà đứng tại nguyên chỗ đáp một tiếng.
Mục đích nàng tới đây là vậy, không có gì phải giấu diếm.
– Bích Nhi tiểu thư sao có thể xác nhận như vậy. Xác nhận nhất định ta sẽ nói cho ngươi biết chứ?
Nhiếp Vân cười khẽ một tiếng, alji ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
Dường như bề ngoài hắn cũng chưa nói mình sẽ nói cho nàng a.
– Nhìn thực lực của ngươi, có lẽ cũng đã đạt tới Vương giả trung phẩm a. Ta có thể bảo phụ thân phong ngươi làm thống lĩnh!
Không nghĩ tới hắn lại có thể nói như vậy, hai hàng lông mày của Bích Nhi tiểu thư khẽ nhíu một cái. Tuy nhiên nàng cũng không có biểu hiện gì quá lớn, chỉ thản nhiên nói.
Trong mắt nàng mà nói, người trước mắt này cố ý nói như vậy, chỉ đơn giản là muốn kiếm chút chỗ tốt. Nàng đáp ứng là được, cũng không có gì mà không làm nổi.
– Thống lĩnh?
Nhiếp Vân khẽ lắc đầu.
Đừng nói là thống lĩnh, cho dù là Chí Hào doanh này hắn cũng sẽ không ở đây quá lâu. Cho nên đương nhiên điều kiện này hắn cũng không có hứng thú gì cả.
– Không nên quá tham lam, thống lĩnh đã là cực hạn… Bằng không, dùng thực lực của ngươi cho dù có leo lên được thì cũng sẽ không làm được bao lâu a!
Thấy hắn lắc đầu, đôi mi thanh tú của Bích Nhi tiểu thư nhíu lại, có vẻ không vui. Theo nàng thấy, trình độ lòng tham của người trước mắt này đã vượt qua dự đoán trước đó của nàng.
Nàng nói không sai, tuy rằng Chí Hào doanh cũng có thống lĩnh có địa vị cao hơn. Thế nhưng nếu như không đủ thực lực trấn áp thì sẽ không có người nào nghe theo mệnh lệnh, như vậy cũng sẽ không có tác dụng.
– Thực lực của ta?
Nghe thấy đối phương có ngữ khí bất thiện như vậy, Nhiếp Vân cũng không suy nghĩ gì nữa mà chỉ cười một tiếng:
– Vậy thì để xem có phải ngươi đã nhìn nhầm hay không a!
Vừa mới dứt lời thì bàn tay của Nhiếp Vân đã đánh ra, lăng không đập qua chỗ nàng.
Bàn tay khẽ động, trên không trung lập tức xuất hiện ba ảo ảnh, giống như là ba cái roi vậy, đè ép không khí làm cho nó phát ra ba tiếng giòn vang.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Tam tiên chưởng!
Bộ chưởng pháp này là Nhiếp Vân học được trong lúc còn ở Hỗn Độn hải dương. Động tác rất là đơn giản, chỉ cần đem lực lượng trong cơ bắp, cơ thể vận dụng tốt là có thể phóng ra được. Giống như là cái trường tiên co lại, phát ra tiếng giòn vang.
Ba tiếng giòn vang này cũng không phải chỉ để cho đẹp mắt, êm tai. mà trên thực tế là trong thời gian ngắn ộc phát, mỗi một chưởng đều dùng lực lượng cường đại nhất. Sauk hi tiếng giòn vang qua đi, lực lượng của ba chưởng sẽ hợp nhất, tạo thành một nói. Khiến cho công kích của người bình thường sẽ lập tức bộc phát ra thực lực gần như gấp ba.