Tất cả mọi người rống to, như trời long đất lở. Ngay cả gia chủ của Bát Đại Thế Gia cũng không ngoại lệ. Cường giả như vậy, bá khí như vậy, để bọn họ cam tâm tình nguyện bán mạng.
Vũ Hoàng gật đầu, thân hình nhảy lên, trực tiếp bay trở về hoàng cung. Sau đó thanh âm mới truyền tới:
– Lăng Hàn, vào cung gặp trẫm.
Lại diện thánh!
Tất cả mọi người đỏ mắt nhìn Lăng Hàn. Vũ Hoàng rất ít đơn độc triệu kiến ai, nhưng trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Lăng Hàn lại liên tục được triệu kiến hai lần, thật làm người đố kị.
Lăng Hàn vinh sủng không sợ hãi. Lấy tâm tính của hắn, làm sao có khả năng bị nhiễu loạn? Hắn ôm Hổ Nữu, nhìn đám người Quảng Nguyên, Chu Vô Cửu gật gật đầu, trước về biệt viện lại nói.
Hắn hoàn toàn không có tâm tình phản ứng những người khác chúc mừng, vừa đi vừa quan sát tình huống của Hổ Nữu. Cũng còn tốt, Hổ Nữu chỉ bị chấn ngất. Có thể lúc đó bị thương nhẹ, hiện tại đã khôi phục hơn nửa.
Tiểu nha đầu cũng là quái thai a!
Lăng Hàn yên lòng.
Trở lại Hổ Dương Học Viện, hắn thu Hổ Nữu vào Hắc Tháp. Sau đó mở hộp đặt Chân Thị Chi Nhãn, bên trong là một con mắt.
Đây là nhãn cầu của nhân loại. Nhưng quái lạ ở chỗ, nó cứng như sắt đá, hơn nữa còn có một vết thương, cắm thẳng vào trong nhãn cầu. Nhìn hình dạng vết thương hẳn là tên bắn bị thương. Hiển nhiên lúc đó chủ nhân của nhãn cầu này đã bị một mũi tên bắn thương con mắt, lúc rút tên ra, nhãn cầu cũng ra ngoài luôn.
Lăng Hàn quan sát kỹ. Trên nhãn cầu còn có tụ huyết màu đen, mơ hồ tỏa ra một luồng khí tức làm người ta run sợ. Chỉ là thời gian quá xa xưa, khí tức này chỉ còn lại cái xác không, không có uy lực.
– Chủ nhân cái nhãn cầu này, thực lực khi còn sống chí ít cũng là Thiên Nhân Cảnh!
Hắn phán đoán.
– Nếu không phải miệng vết thương này quá sâu, phá hoại ý chí võ đạo trong đó, hiện tại cũng có thể có uy năng đáng sợ.
– Tu luyện Chân Thị Chi Nhãn này, con mắt sẽ được rèn luyện. Nếu không, bị võ giả cùng cấp bậc bắn trúng mắt, toàn bộ nhãn cầu sẽ nổ nát, mà không phải chỉ là một vết thương.
Lăng Hàn từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh, biết rõ mạnh mẽ và cực hạn của cảnh giới này. Mắt tuyệt đối là bộ phận yếu ớt nhất, có nguyên lực bảo vệ còn tốt, một khi bị công phá, công kích kia có thể thẳng vào tuỷ não.
Thần thông truyền thừa rất đặc thù, không cách nào biểu hiện ở ngôn ngữ văn tự. Bình thường là thông qua huyết mạch truyền xuống, cha mẹ truyền con cái. Người ngoài muốn học, cũng chỉ có như thế. Tỷ như Chân Thị Chi Nhãn là trực tiếp cầm nhãn cầu đến phỏng đoán, Hắc Ma thủ thì thông qua bàn tay đến nghiên cứu.
Lăng Hàn trước không vội nghiên cứu, thu nhãn cầu vào Hắc Tháp. Hắn muốn đi hoàng cung một chuyến.
Vũ Hoàng triệu kiến, thể diện này là phải cho. Dù sao Vũ Hoàng đã ra tay, thay hắn chặn Hà Chính Sơ. Tuy hắn lấy ra thân phận Đan sư Huyền Cấp thượng phẩm, Hà Chính Sơ cũng không dám quá mức, nhưng ân tình dù sao cũng là ân tình.
Lăng Hàn đi tới hoàng cung. Đi tới nửa đường thì hắn cảm thấy tay trái chấn động, một ý nghĩ dâng lên…
Là Dị Hỏa.
Trước nó cũng “ăn” một bộ phận ma khí, nhưng lập tức rơi vào trạng thái chết giả. Những ngày qua vẫn không có động tĩnh, bây giờ nó đã tỉnh lại.
– Nha nha!
Dị Hỏa lan truyền ý nghĩ vui vẻ cho hắn. Lăng Hàn có thể cảm ứng được, Dị Hỏa mạnh mẽ hơn mấy phần. Có điều, nó lại lộ ra vẻ khát vọng, muốn nuốt càng nhiều ma khí nữa.
– Không còn a!
Lăng Hàn tức giận nói, tương tự thông qua thần thức lan truyền. Nếu không lầm bầm lầu bầu bị người thấy sẽ nghĩ đầu óc của mình có vấn đề.
– Sau này lại tìm cho ngươi. Có điều, ngươi cũng phải siêng năng làm việc cho ta.
– Nha nha!
Dị Hỏa lấp lóe, cũng không biết là gật đầu, hay biểu đạt bất mãn.
– Ngươi thu nó vào trong Hắc Tháp, ta có biện pháp tăng lên uy năng của hỏa diễm.
Đột nhiên Tiểu Tháp nói.
– Thật?
Lăng Hàn theo bản năng hỏi dù hắn biết khí linh sẽ không nói dối. Tuy khí linh mang theo chữ Linh, nhưng vĩnh viễn không thể trở thành sinh linh, tự nhiên không có tình cảm, nắm giữ năng lực lừa người. Chỉ là Tiểu Tháp nói có chút kinh người, để hắn cảm thấy khiếp sợ.
– Thật.
Tiểu Tháp bình tĩnh nói.
—————