Thật sự rất bức bối.
Đến bới lông tìm vết cũng không tìm thấy.
Thời gian lái xe rất lâu, cô đặc biệt chọn một siêu thị tương đối xa, quy mô không lớn lắm, chỉ vì lo lắng sẽ đụng vào người quen.
Một người trước một người sau, anh bám sát theo đuôi cô không rời.
Lấy tiền xu nhét vào xe đẩy, đẩy xe, vui mừng hớn hở đi theo phía sau cô.
Mua dao cạo râu, hỏi anh cái nào tốt, anh cười ha ha nói, Đồng Đồng chọn thì đều tốt cả.
Cô đanh mặt: “Ai cho anh gọi tôi là Đồng Đồng?”
“Hả? Không được gọi Đông Đồng sao?”
Bộ dạng vô cùng thất vọng.
Cô quay đầu nhìn sang, ngượng ngùng chọn loại dao cạo trước đó anh sử dụng, ném vào trong xe đẩy, không thèm đếm xỉa đến người phía sau, rồi tiến về phía trước.
Quay đầu nhìn, người kia không biết đã chạy đi đâu mất.
Cô lo lắng vừa định đi tìm người.
Thì một giọng nói từ phía lối rẽ truyền đến.
“Đồng Đồng, Đồng Đồng, cái này, cái này”
.
Thở phào một hơi, lại mang theo chút tức giận, cô hơi có chút loạng choạng tiến vê phía trước người đó, mặt lạnh lùng chất vấn: “Nói là không được chạy lung tung rồi!”
“Em xin lỗi”
.
Người đó cúi đầu, đại khái cũng là biết bản thân làm sai điêu gì đó chọc đến cô, Giản Đông hơi mím môi, mặc dù anh đã xin lỗi rồi, nhưng cô lại có một loại cảm giác khó chịu mà bản thân không thể giải thích được.
Đây đã là lần thứ hai cô nghe thấy anh nói xin lỗi.








– —————–