Chiến Quốc Hùng nghe được câu trả lời khẳng định, thấy an tâm hơn nhiều: “Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi.”
Chiến Bắc Thiên cúp máy, nhận thấy không gian yên tĩnh lại, vội đi vào trong không gian, hắn thấy Mộ Nhất Phàm đã khôi phục bình thường mà nằm lả dưới đất, vội chạy tới, ôm lấy anh: “Mộc Mộc.”
Mộ Nhất Phàm mệt mỏi mở mắt, khẽ cười: “Em không sao.”
Chiến Bắc Thiên thở phào, nhẹ hôn lên trán anh.
“Bắc Thiên à, em cho rằng..” Mộ Nhất Phàm yếu ớt nói.
“Sao?”
“Mộ Nhất Phàm hắn.. à không, phải nói là Chiến Nam Thiên, hắn đã thật sự biến thành Tang Thi Vương, khoảng thời gian này hắn ẩn núp, chính là để thăng năng lực mình.”
Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Anh biết rồi.”
Mộ Nhất Phàm khó hiểu: “Anh biết rồi sao?”
“Ở bên ngoài anh nghe thấy rất nhiều tiếng tang thi kêu, chứng tỏ Tang Thi Vương xuất hiện.”
“Vậy tiếp theo anh định làm gì?”
Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Giờ thành B không an toàn chút nào, tốt nhất là mọi người rời khỏi đây.”
Hắn ôm Mộ Nhất Phàm đi tới bên bờ suối, cho Mộ Nhất Phàm uống nước.
Mộ Nhất Phàm đợi đến khi cơ thể thoải mái hơn, mới nói: “Anh đã nghĩ thông chuyện đưa mọi người đi sao? Nhưng mà, rất có thể mọi người ở thành B sẽ không nghe lời anh.”
Trong mắt những người ấy, thành B là khu an toàn lớn nhất, bức tường thành vừa cao vừa dầy lại vừa kiên cố khiến họ cho rằng tang thi sẽ không thể xông vào thành B, cho nên, sao có chuyện họ rời đi được.
Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: “Anh đã nói cho họ biết thành B không an toàn, về phần họ có chịu đi hay không, không nằm trong phạm vị trách nhiệm của anh, anh chỉ cần đảm bảo người thân của anh an toàn là được rồi.”
Mộ Nhất Phàm tán thành với suy nghĩ của Chiến Bắc Thiên.
Họ không phải chúa cứu thế, cũng không có khả năng cứu tất cả mọi người.
Nghĩ tới đây, lại một lần nữa Mộ Nhất Phàm cảm thấy chính bản thân mình thay đổi, nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ không đành lòng nhìn mọi người trong thành B chết ở đây.
Chiến Bắc Thiên đột nhiên chuyển ý: “Nhưng mà, anh không định nói cho mọi người, để họ rời khỏi đây, tránh đánh rắn động cỏ.”
Mộ Nhất Phàm ngẩn ra: “Chẳng lẽ anh lo sau khi Chiến Nam Thiên biết anh muốn đi, sẽ hủy diệt Thủy Thành sao?”
Chiến Bắc Thiên gật đầu.
Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Nhưng mà, rất có thể Chiến Nam Thiên sẽ đi hủy diệt Thủy Thành ngay bây giờ, để sau khi chúng ta mất thành B, không còn nơi nào để đi.”
“Nên chúng ta ở đây càng không nên có động tĩnh gì, với tính tình Nam Thiên bây giờ, cũng sẽ lo đánh rắn động cỏ, sợ sau khi hủy diệt Thủy Thành, sẽ làm kinh động tới chúng ta, để chúng ta đề phòng. Hơn nữa, có thể hắn sẽ cho rằng, hủy diệt Thủy Thành xong, sẽ còn một thành trấn giống với Thủy Thành để chúng ta làm nơi cư trú, cho nên, chưa chắc hắn đã phí công đi hủy diệt một tòa thành trống không.”
Mộ Nhất Phàm lặng lẽ giơ ngón cái trong lòng.
Bạn đời của anh quả đúng là nhìn thấu Chiến Nam Thiên muốn làm gì.
“Chúng ta ra ngoài đi.”
Sau khi Chiến Bắc Thiên xác định Mộ Nhất Phàm không có gì bất thường, mới đưa anh ra khỏi không gian.
Mộ Nhất Phàm thấy khung cảnh trước mặt từ không gian chuyển thành con phố ở khu thành phía Bắc, bèn nói: “Ở Mộ thị còn rất nhiều việc cần em giải quyết, em về trước, tối đến tìm anh sau.”
Chiến Bắc Thiên gật đầu, Mộ Nhất Phàm vừa đi, liền giao một nhiệm vụ cho Lục Lâm, sau đó bận đến mức tối mới quay về Chiến gia.
Hắn ra khỏi gara, đi tới cổng bên ngoài.
Chiến Bắc Thiên vươn tay cầm tay nắm của cánh cửa đang khép hờ, đang định đẩy cửa ra, chợt nghe thấy Chiến Quốc Hùng giận dữ nói: “Thằng nhóc này cuối cùng cũng chịu bò về, ta còn tưởng đến bố mẹ cháu cũng không cần nữa.”
Sau đó, một giọng nói điềm đạm trả lời: “Ông à, trước đó là do cháu sai, cháu tới đây xin lỗi ông, với cả, sáng mai cháu sẽ tự tới Mộ thị tìm Mộ thượng tướng, để mặc họ xử lý cháu.”
Chiến Bắc Thiên nghe thấy giọng Chiến Nam Thiên, chợt nheo đôi mắt sắc lại.
Chiến Quốc Hùng nghe vậy, vẻ mặt dịu đi nhiều: “Rốt cuộc trước đó cháu làm sao? Sao lại như biến thành một người khác vậy?”
“Cháu cũng không rõ mình làm sao, lại đi làm nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy, có lẽ do ảnh hưởng của dị năng, nên mới khiến tính tình cháu trở nên bất thường, nhưng giờ đã ổn rồi, không còn bị dị năng khống chế nữa.”
Ánh mắt Chiến Quốc Hùng đảo qua đảo lại từ trên xuống dưới người Chiến Nam Thiên một lượt, không tin tưởng hỏi: “Ý của cháu là, cháu muốn giết Mộ Nhất Hàng là bởi dị năng ảnh hưởng tới tâm lý?”
Ông từng nghe nói dị năng giả hệ hỏa tính cách có phần nóng nảy bộp chộp, nhưng chưa từng nghe ai nói có người tính cách thay đổi lớn như vậy.
“Vâng, đúng là bị ảnh hưởng rất nhiều, có lẽ là do cháu thăng cấp thất bại, sau đó không hiểu sao lại nổi lên sát tâm với Mộ Nhất Hàng.”
Chung Tân lau nước rớm trên mi mắt: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, mai tới Mộ gia xin lỗi sau, đừng chọc ông tức giận nữa.”
“Con biết rồi, mẹ à.”
Chiến Lôi Bình tức giận hừ lạnh: “Sau này con mà còn làm chuyện như vậy, ta sẽ chặt đứt hai chân con, nhốt con trong nhà, không cho đi đâu cả.”
Chiến Nam Thiên cười nói: “Vâng, nếu còn như vậy nữa, tùy bố xử lý sao cũng được.”
Chiến Lôi Bình nhìn nụ cười ôn hòa của Chiến Nam Thiên, đột nhiên cảm thấy người con nhã nhặn lịch sự trước đó của mình đã trở về.
Chiến Bắc Thiên mím môi, đẩy cửa bước vào: “Ông nội, cháu về rồi.”
Chiến Quốc Hùng vừa thấy Chiến Bắc Thiên, gương mặt nghiêm nghị liền thả lỏng, nhạt giọng đáp lại.
Chiến Bắc Thiên chào hỏi Chiến Lôi Bình và Chung Tân, sau đó ánh mắt dừng trên người Chiến Nam Thiên.
Đôi mắt Chiến Nam Thiên lóe lên, khóe môi liền cong lên thành nụ cười xán lạn: “Anh à, em về rồi.”