Lúc này đây đối với đánh bạc, trọn vẹn buôn bán lời hơn 100 ngàn cân linh dịch, tăng thêm linh dịch của Giang Nam cùng vừa rồi thắng đến, đã trên 200 ngàn cân, quả thực là giống như cướp bóc!
Đột nhiên, đầu điểu này rùng mình một cái, vội vàng nhìn lại mọi nơi, chỉ thấy không biết bao nhiêu người đằng đằng sát khí nhìn xem hắn, không có hảo ý, hiển nhiên là mọi người thấy hắn tài phú kinh người, động tham niệm.
Thần Thứu Yêu Vương vội vàng rụt rụt đầu, thầm nghĩ:
– Chúa công vẫn là không nên bị người đánh chết mới tốt, thiên đại họa có hắn đi kháng, lão tử vẫn là an phận làm tọa kỵ của hắn là tốt rồi, nếu không ta vừa ra Nam Hải, liền sẽ bị người giết điểu đoạt bảo rồi… Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
– Không biết có bao nhiêu người táng gia bại sản…
Thác Bạt Lan Vân thương cảm nhìn về phía những người vừa rồi cùng Giang Nam đánh bạc kia, trong nội tâm có chút đồng tình, lại có chút cảm thấy may mắn:
– Ta vừa rồi thiếu chút nữa cũng động tham niệm, để cho người đi đánh bạc Hướng Thiên Nam chiến thắng, may mắn Nam Hải ta cấm người một nhà đánh bạc, nếu không lần này ta cũng bị lừa rồi.
Những người đánh bạc thua kia giờ phút này sắc mặt cực kỳ đặc sắc, phảng phất như ăn hết một con ruồi, lại trơ mắt ếch ra nhìn mình ăn con thứ hai.
Vị lão giả tuyên bố thay đồ đệ báo thù kia diện mục âm trầm, đột nhiên đứng dậy hướng cột đá của Giang Nam đi đến, lạnh lùng nói:
– Giang Tử Xuyên, ngươi đã đi ra, cái kia liền không cần đi trở về, lão phu đến chiếu cố ngươi!
Mọi người thấy thế, nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
– Ba Sở đạo nhân chính là Thần Phủ cảnh cường giả, tu luyện tới Thần Phủ nhị trọng, Côn Luân cảnh, có hắn ra tay, dù trăm ngàn cái Giang Tử Xuyên, cũng chết không toàn thây rồi.
– Tặc ngốc kia, hiện tại còn muốn đánh cá không?
Có người hướng Thần Thứu Yêu Vương cười nói.
Một vị nữ tử cười khanh khách nói:
– Lần này cần ngươi táng gia bại sản, thua ngay cả đồ lót cũng không dư thừa rồi!
Thần Thứu Yêu Vương hậm hực nói:
– Ta chưa bao giờ mặc đồ lót.
Ba Sở đạo nhân vừa mới rơi vào phía trên cột đá, đột nhiên chỉ thấy Giang Nam đứng dậy phiêu nhiên mà đi, tiếng cười truyền đến:
– Ba đạo nhân, ngươi là tiền bối cao nhân, bối phận ở phía trên ta, ta không dám cùng tiền bối động thủ? Xin thứ cho vãn bối không phụng bồi rồi.
– Muốn đi?
Ba Sở đạo nhân trong mắt hiện lên một đạo sát cơ, diện mục dữ tợn, đột nhiên sau đầu một mảnh sóng xanh nhộn nhạo, giống như biển cả thâm bất khả trắc, trên biển tiếng sóng bành trướng, một tòa cung khuyết to lớn từ phía dưới nước biển hiện ra, hào quang vạn trượng.
Đó là kiến trúc thuần túy do đạo vân xây dựng mà thành, phong cách cổ xưa mà trang trọng, giống như cung điện của thần minh!
Minh Đường thần phủ!
Ầm ầm!
Lại có một tòa Thần Phủ hiển hiện, so với Minh Đường thần phủ còn muốn đồ sộ, rõ ràng là Côn Luân Thần Phủ!
Thần Phủ cảnh cũng có bát trọng, phân Minh Đường, Côn Luân, Thiên Tiểu, Huyền Đô, Ngọc Kinh, Ngọc Cung, Thần Phủ, Động Thiên, mỗi luyện ra một tòa Thần Phủ, đại biểu cho tăng lên một trọng cảnh giới, Ba Sở đạo nhân luyện thành Minh Đường thần phủ, Côn Luân Thần Phủ, đại biểu cho hắn là Thần Phủ nhị trọng cảnh!
Hô…
Sóng xanh biển cả, bên trong hai tòa Thần Phủ, đột nhiên từng người thò ra một cái đại thủ, hai bàn tay vô cùng khổng lồ, phạm vi hơn mười dặm, oanh một tiếng hướng chính giữa đập đi!
Giang Nam làm như không thấy, tiếp tục đi thẳng về phía trước, cất cao giọng nói:
– Thác Bạt huynh, quy củ của Nam Hải Đấu Chiến đạo trường ở đâu?