Cố Lan San nhanh chóng đẩy cửa phòng tắm ra, thấy đầu của Thịnh Thế lộ ra bên ngoài bồn tắm, hơi xiêu quẹo, hình như thật sự ngủ thiếp đi.
Cố Lan San đi tới trước bồn tắm, lại thấy Thịnh Thế không mảnh vải che thân, ánh đèn ấm áp bên trong phòng tắm rọi vào trên nước, trên người, nổi lên một tầng ánh sáng nhu hòa, soi qua da thịt của người đàn ông tinh tế mà lại trơn bóng. Mà vóc người của anh lại càng không có cách nào hình dung, Cố Lan San nhìn xem có chút mặt hồng tim đập, liền vội vàng dời ánh mắt đi, ngồi xổm ở bên cạnh bồn tắm, nhẹ nhàng giơ tay lên, lắc lắc cánh tay Thịnh Thế: “Thịnh Thế, Thịnh Thế.”
Mi tâm Thịnh Thế khẽ nhăn lại, lông mi rậm và dài hơi nhấp nháy hai cái, từ từ mở ra, lộ ra đôi mắt đen nhánh còn tràn ngập mờ mịt, không có tiêu cự dừng ở trên mặt Cố Lan San, ánh mắt có vẻ có chút hoảng hốt.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm Cố Lan San một hồi thật lâu, mới từ từ hoàn hồn, ngâm nước tắm một lát, đã tỉnh rượu rất nhiều, thần trí cũng tỉnh táo rất nhiều, anh không nhịn được nhíu nhíu mày, làm sao anh về nhà được vậy? Vừa rồi anh không phát cáu với cô chứ?
Còn không đợi Thịnh Thế nhớ hết lại hoàn toàn, Cố Lan San đã cầm khăn tắm đưa cho anh: “Nước lạnh rồi, nằm lâu sẽ bị cảm, đi ra trước, rồi lên giường ngủ đi.”
Dừng một chút, Cố Lan San lại nói một câu: “Tôi có nấu một chén canh giải rượu cho anh, chút nữa anh ra ngoài uống đi, tránh để ngày mai tỉnh lại bị đau đầu.”
Thịnh Thế đứng dậy trong bồn tắm, anh mới vừa nhận lấy khăn tắm, Cố Lan San quay sang rồi vội vã rời đi.
Lúc Thịnh Thế bước ra khỏi phòng tắm, Cố Lan San liền đứng dậy khỏi ghế sofa, nâng chén canh giải rượu trên bàn con lên, xoay người, sắc mặt nhu hòa nói: “Uống rồi đi ngủ sớm một chút.”
Thịnh Thế đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm, cách một khoảng cách, nhìn người phụ nữ xinh đẹp dưới ánh đèn vàng, không nhúc nhích.
Anh có phải là đang nằm mơ hay không…… Cố Lan San mà lại dùng giọng nói nhu hòa như thế nói chuyện với anh, hơn nữa còn nấu cho anh một chén canh giải rượu…… Thậm chí còn tự mình đi phòng tắm gọi anh tỉnh lại……