“Vậy thì mua 99 bông đi, ông giúp tôi gói lại một chút!”
“Không thành vấn đề.”
Mập lão đầu lấy 99 đóa hồng ra, thuần thục gói lại…cho thêm cả trang sức lên trên, xong nhìn tôi hỏi:
“Có muốn viết gì lên trên không?”
“Không cần, cám ơn ngài chú mập. Bao nhiêu tiền?”
Tôi nhận lấy hoa hài lòng hỏi.
“99 đồng”
Mập lão bản nói.
Tôi đưa cho hắn một tờ một trăm, vốn định nói không cần trả lại. Nhưng làm như vậy thì giống như là bố thí, chú mập này nhân phẩm cũng không tệ.
Ông chủ mập đưa cho tôi một đồng xu, tôi tiện tay bỏ nó vào cái hòm quyên góp cho người nghèo.
Tôi chẳng cần biết có phải giờ học hay không, cầm lấy hoa trực tiếp xông vào lớp, phát hiện vẫn còn là giờ của Đổng giáo sư, tôi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chào hắn một tiếng rồi trở lại chỗ ngồi.
Các bạn học thấy tôi mang theo một bó hoa đi vào, thì không khỏi thổn thức, nhưng mà hành động của tôi vốn cũng chẳng để ý tới ai, giáo sư còn không có ý kiến, thì họ có ý kiến gì chứ.
Nhưng mà Triệu Nhan Nghiên lại có chút nóng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn đỏ hơn so với cà chua.
“Tặng em”
Tôi đưa bó hoa cho Triệu Nhan Nghiên.
Thật là mắc cỡ muốn chết mà, Triệu Nhan Nghiên nghĩ thầm. Vốn nàng không nhận lấy, nhưng nếu như mình không nhận, thì hắn vẫn cứ đưa, nên chắc chắn mình lại càng xấu hổ! cho nên vội vàng giật lấy bó hoa, để lên mặt bàn, tức giận nói:
“Làm gì có ai bảo anh đi mua hoa!”
“Chính là em”
Tôi cười nói.
“…..Tôi đâu có bảo anh đi, thật là bị anh hại chết rồi!”
Triệu Nhan Nghiên cúi đầu thẹn thùng nói.
“không sao, dù sao tất cả mọi người đều hiểu quan hệ giữa em và anh…”
Tôi cười hắc hắc nói.
“Ai có quan hệ gì với anh”
Triệu Nhan Nghiên quay đầu đi, không hề để ý đến tôi, nàng cầm sách giáo khoa nhìn chăm chú vào đó.
Tôi nhìn Triệu Nhan Nghiên như vậy trong lòng cao hứng vô cùng, hắc hắc, đừng cho là tôi không biết, em chăm chú đọc sách, nhưng lại đang nghĩ đến tôi.
Cuộc sống hạnh phúc vừa mới bắt đầu, nhưng mà lại có chuyện xảy ra, buộc tôi phải rời xa Triệu Nhan Nghiên một thời gian.
Chuyện tình là như vậy, khi tan học, tôi đang hộ tống Triệu Nhan Nghiên về ký túc xá nữ, thì điện thoại lại vang lên, tôi nhận điện thoại.
“Vi Nhi, sao vậy?”
Tôi hỏi.
“Lão công, nhà của em xảy ra chuyện rồi, mẹ em mới gọi điện thoại, nói cha em bị người ta bắt đi!”
Trần Vi Nhi lo lắng nói.
“bắt đi? Ai bắt?”
Phản ứng đầu tiên của tôi là bị bắt cóc tống tiền? Bởi vì nhà của Vi Nhi kinh doanh cũng khá lên, ước chừng cũng có tầm ngàn vạn.
“là cảnh sát ở đồn công an”
Tôi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải bọn cướp thì được rồi, vì vậy tôi hỏi:
“cảnh sát bắt cha của em làm gì?”
“Mẹ em cũng không nói rõ, đại khái chính là cha em đánh người….Làm sao bây giờ!”
“Em đừng vội, em đang ở đâu, anh sẽ qua đón em, nếu như không được, anh với em trở về một chuyến.”
Tôi nói.
“Em đang ở cửa trường học!”
Vi Nhi nói
Được rồi, em đợi đó, anh lập tức qua ngay.
Tôi nói.
Sau đó tôi nhìn Nhan Nghiên vội vã giải thích một chút, nói tôi có việc gấp phải rời đi.
Tôi gọi điện cho Khương Vĩnh Phú, mẹ nó, lại không bắt máy!
Nhìn thấy Vi Nhi, hỏi nàng hồi lâu, nàng cũng không nói rõ được có chuyện gì xảy ra. Mà Triệu Quân Sinh thì đang ở Bắc Kinh, tôi vội đặt 2 vé máy bay, ngay trong đêm bay về Tân Giang….