Không thể không thừa nhận, Hùng Khiếu không hổ là tâm phúc đã từng được Dương Khánh nể trọng, đúng là có mấy phần bản lãnh, hậu thủ này hết sức cao minh.
———–
Quả nhiên, sau nửa đêm, Miêu Nghị không biết chuyện đã xảy ra ở Đông Lai động chút nào, dẫn La Song Phi cùng Nguyên Phương trở về.
Chạy thẳng một mạch tới Đông Lai động, thấy trước sơn môn không ai giữ cửa, Miêu Nghị lập tức nhướng mày.
Nghe mùi máu tanh nhàn nhạt, ba người phóng ngựa chạy đến quảng trường, thấy dưới đất có một vũng máu to tướng ai nấy giật mình kinh hãi. Nhìn quanh một vòng, chỉ thấy trong ao sen cách đó không xa nổi lềnh bềnh mấy chục thi thể nữ tử.
Ba người nhanh chóng quét mắt quan sát bốn phía, ngay cả La Song Phi uể oải chán chường cũng phải lên tinh thần, biết đã xảy ra chuyện lớn.
– Diêm Tu ở chỗ nào!
Miêu Nghị gầm lên một tiếng.
– Sơn chủ quả nhiên thần cơ diệu toán.
Tiếng cười to của Đồ Tam Lượng bên trong núi rừng gần đó truyền ra:
– Tiểu tặc Miêu Nghị, bọn ta cung kính chờ đợi đã lâu!
Ba người quay đầu nhìn về hướng thanh âm.
Dưới ánh trăng, núi rừng thấp thoáng vô số bóng người ẩn hiện, tiếng vó long câu xao động, hơn hai trăm nhân mã đột nhiên từ hai bên lục tục nhảy ra, nhanh chóng chặn đường lui của bọn Miêu Nghị.
Đồ Tam Lượng, Lam Diệp, Ma Hổ dẫn đội giữ ở một hướng, nhìn về phía Miêu Nghị giống như thấy được bảo bối.
Muốn không xem Miêu Nghị như bảo bối cũng khó, cám dỗ của năm trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm còn có thân kiêm động chủ ba động vô cùng hấp dẫn, phe bọn họ mạnh như vậy không cần phải lo lắng gì cả. Ba người bọn họ không cầm lòng được trước hấp dẫn như vậy, Mi Tâm đã nở rộ hoa sen xanh, ai nấy chuẩn bị động thủ.
Hơn hai trăm nhân mã dần dần thu hẹp vòng vây, Miêu Nghị thấy ảo ảnh hoa sen xanh trên Mi Tâm ba người đối phương, âm thầm lấy làm kinh hãi. Nhiều nhân mã như vậy đã hết sức khó khăn cho bọn hắn, huống chi còn có ba cao thủ Thanh Liên.
Nhìn lại phục sức của đám người này đã đoán được đại khái là từ đâu tới, Miêu Nghị nhìn bốn phía lại thấy Trần Phi lẫn trong đám đông, trong lòng càng thêm khẳng định, không khỏi nghiến răng nghiến lợi quát:
– Cẩu tặc Hùng Khiếu, cút ra cho ta!
Lam Diệp cười lạnh nói:
– Đối phó tên giặc cỏ như ngươi, cần gì phải sơn chủ tự thân xuất mã!
Nàng quay đầu lại cười duyên dáng nói:
– Hai vị Đại ca, cứ giao tên giặc cỏ này cho tiểu muội là được.
– Không cần nhọc công muội tử động thủ, muội tử ở một bên xem cuộc chiến là được!
Ma Hổ cười ha hả, ai cũng muốn chặt đầu Miêu Nghị để đoạt trọng thưởng.
Tình cảnh này, ngay cả trong lòng La Song Phi cùng Nguyên Phương đều có hơi thấp thỏm, nói không sợ là giả.
Miêu Nghị dang rộng hai tay, từng luồng sương mù bạc xuất hiện trên thân thể, trong nháy mắt cả người lẫn long câu đã khoác xong chiến giáp, Nghịch Lân thương nắm ở trong tay.
Thấy hắn lấy ra một thân bảo bối, ánh mắt bọn Đồ Tam Lượng càng sáng hơn trước, càng không muốn bỏ qua cho Miêu Nghị.
Tự nhiên La Song Phi và Nguyên Phương cũng nhanh chóng cầm vũ khí trên tay.
Miêu Nghị nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía một vòng, nhắm chuẩn khe hở giữa ba cao thủ Thanh Liên vung thương gầm lên:
– Theo ta!
Trận chiến này không có bất kỳ phần thắng nào, chỉ có thể là phá vòng vây.
Lúc Hắc Thán cảm nhận được Miêu Nghị chỉ còn nước liều mạng liền trở nên tức giận, ré dài một tiếng, trong nháy mắt bốn vó chạy như bay, xông vào đám địch nhân đang bao vây.
La Song Phi cùng Nguyên Phương cầm thương theo sát phía sau.