Thùng thùng thùng!
Thần nhân giáp vàng trước Lô Bồng đột nhiên vỗ trống to, tiếng trống chấn trời. Minh kính vỡ ra.
Thất Sát ma vương hót chói tai, giương đôi cánh chém mấy cái đầu của mình, vặn cổ, mấy cái đầu mọc ra, mắt trong suốt trở lại.
Thất Sát ma vương quát to:
– Đi theo ta!
Đám Khổng Thánh Đạo Nhân theo Thất Sát ma vương kéo xe lao nhanh.
tuyệt sát thứ ba bùng nổ. Vô số Tiên giới từ bốn phương tám hướng bắn tới. Thị Hiên Vi lấy bồ đoàn ra. Bồ đoàn bay lên, vô số kiếm quang như gặp nam châm bay về hướng bồ đoàn. Bồ đoàn vỗ mạnh, từng vòng sóng chấn động từ bốn phương tám hướng ập đến, chấn vỡ tuyệt sát thứ ba.
Tuyệt sát thứ bốn nối gót theo đến. Tiểu Vân Liên vội tháo chuông to trước Lô Bồng xuống, lắc chuông phá giỉa tuyệt sát.
Tuyệt sát thứ năm xuất hiện. Thị Hiên Vi rút cái bàn ra khỏi Lô Bồng. Cái bàn như chiếc thuyền to đụng mạnh, phá thêm một tuyệt sát.
Bên kia, Tiểu Vân Liên tháo xuống tranh thần nhân đặt ở không chỉ thế, lư hương trong Lô Bồng ném ra giữa không trung. Bức tranh mở ra, bắn tia sáng lấp lánh thu tuyệt sát thứ sáu vào trong tranh.
Thị Hiên Vi lấy dây thừng ra, dây thừng bắn vào hư không bắt giữ Ma Kha Thiên Quân núp trong bóng tối.
Tiểu Vân Liên lấy cái đỉnh vuông ra khỏi Lô Bồng ném mạnh vào tuyệt sát thứ bảy.
Tuyệt sát thứ tám xuất hiện. Tiểu Vân Liên ném linh tháp trong Lô Bồng ra.
Linh tháp, đỉnh vuông, phiến tử bồ đoàn, hễ lấy ra sẽ bị tiên thiên tịch diệt linh quang quấn chặt, trong thời gian ngắn không thể lấy về. Tám tuyệt sát qua đi, đồ vật trong Lô Bồng ít dần, chỉ còn lại cái chậu sành trong góc.
Tiểu Vân Liên rút chậu sành ra, thầm nghĩ:
– Nếu ném báu vật này ra ngoài e rằng trong Lô Bồng không còn thứ gì ngăn cản được. Ủa? Chậu sành này…
Trong chậu sành trống trơn, phía cuối vẽ một Lô Bồng. Tiểu Vân Liên lòng máy động thò tay vào Lô Bồng trong chậu sành lấy ra cái trống to, cái chuông, cái bồ đoàn.
Tiểu Vân Liên đào nửa ngày, lấy một chậu sành khác ra. Hai chậu sành to giống nhau, trong chậu sành lại có một Lô Bồng.
– Nguyên Thủy đại đạo của lão gia đến cảnh giới sinh sinh tạo vật, như kính trong kính, vô cùng vô tận.
Tiểu Vân Liên dở khóc dở cười:
– Bây giờ Ma Kha không giữ chúng ta lại được, nhưng lão gia dùng chậu sành làm trung xu của Lô Bồng thì ác thật…
Trên Đại La Thiên, Giang Nam chậm rãi đứng dậy. Giữa hư không có một đống quan tài đen bay hướng Đại La Thiên.
– Tịch Diệt đạo hữu, rốt cuộc đã đến.
Các quan tài rợp trời, nắp quan tài bay lên. Các thanh âm phát ra từ quan tài chất chứa ưu thương vô tận, đồng thanh kêu lên:
– Đế Giang, ngươi có câu chuyện gì hãy trút bầu tâm sự đi, ta sẽ lắng nghe hết, sau đó tịch diệt ngươi.
Các quan tài đen va chạm mạnh vào nhau, liên tục hợp nhất cuối cùng biến thành quan tài to. Tịch Diệt Đạo Nhân bước ra ngoài, đứng trước mặt Giang Nam.
Giang Nam cười nói:
– Tịch Diệt đạo hữu, gọi ta là Nguyên Thủy Thiên Tôn được rồi, ta không phải Đế Giang.
Giang Nam nhìn Tịch Diệt Đạo Nhân từ trên xuống dưới, hắn không chỉ một lần nhìn ngó vị tồn tại này nhưng toàn đứng trong dòng thời gian nhìn từ xa. Bây giờ lần đầu tiên mặt đối mặt đánh giá tồn tại truyền kỳ như cơn ác mộng này.
Trừ mặt điên cuồng ra có thể nói Tịch Diệt Đạo Nhân là một nam nhân nho nhã, y phục cắt may khéo léo, râu ria ngay ngắn, cử chỉ thanh nhã.
Tịch Diệt Đạo Nhân đến đây không mang theo pháp bảo luyện chế nào, đơn độc đi vào Nguyên Thủy Đại La Thiên của Giang Nam.
Nhưng Giang Nam biết tu luyện đến trình độ như bọn họ thì lòng máy động một cái, Tịch Diệt Đạo Nhân biến ra tiên thiên tịch diệt linh quang hóa thành bất cứ pháp bảo nào gã muốn.