“Rầm!”
Dương Thanh lao đến, đá vào đôi tay đang bắt chéo nhau của đối phương.
“Rầm rầm rầm!”
Bọt nước bản tung tóe trên sông Hoài, như khi đá tảng rơi xuống biển.
Rốt cuộc cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ của phủ Hoài Thành cũng không chịu nổi đòn tấn công từ Dương Thanh nữa, ông ta bị đạp xuống sông Hoài như một quả bóng da.
Dương Thanh đáp xuống tấm ván gỗ duy nhất, thở hổn hển, trận chiến cường độ cao vừa rồi đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của anh.
Anh nhìn sang phía lão Cửu, trận chiến giữa lão Cửu và đối phương vẫn đang tiếp diễn, người mạnh như lão Cửu lại bị đối phương áp đảo về mọi mặt.
Dương Thanh thấy lòng mình chùng xuống, nếu thực lực lão Cửu chỉ đến thế thì có lẽ chẳng mấy chốc, ông lão sẽ bị đối phương đánh bại thôi.
Một khi lão Cửu thua, Dương Thanh chỉ còn con đường chết.
Đúng lúc này, trước sự kinh ngạc của Dương Thanh, bỗng có thêm một bóng người đang đạp nước sông Hoài để bước đến.
Khi thấy rõ mặt mũi đối phương, anh thấy lòng mình trĩu nặng.
Người vừa tới không phải ai khác, mà chính là thành chủ Hoài Thành.
Thành chủ Hoài Thành đã đích thân đến, anh còn đường sống ư?
Hoài Lam cũng nhìn thấy thành chủ Hoài Thành, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Chỉ trong thoáng chốc, thành chủ Hoài Thành vân đang cách đó hơn trăm mét đã đáp xuống chiếc thuyền con của Giang Thành Tử, cơ thể nhẹ tựa lông hồng.
“Đệ tử Hoài Vũ xin chào thầy!”
Thành chủ Hoài Thành hơi khom người, cúi chào Giang Thành Tử.
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh nghe thấy tên của thành chủ Hoài Thành, anh bỗng thấy hơi tuyệt vọng.