– Tùy thời hoan nghênh.
Ánh mắt Giang Nam dịu dàng, tươi cười như gió xuân dịu dàng
– Nhưng ta có một câu báo cho bệ hạ biết. Bây giờ bệ hạ đã là Tiên Đế, không còn là Vạn Vật Đạo Tổ vô pháp vô thiên, phải biết yêu quý chúng sinh, làm chuyện xứng với Tiên Đế. Nếu bệ hạ ngồi trên ngôi Tiên Đế mà có ý định quấy rối, không chừng ta đành ra tay cảnh cáo bệ hạ.
Vạn Vật Đạo Tổ giận dữ:
– Ngươi…!
Sau đó sắc mặt Vạn Vật Đạo Tổ trở lại bình thường, nửa cười nửa không nói:
– Hay Thiên Tôn cho rằng mình là thái thượng hoàng của thời đại tiên đạo? Ngươi đặt Đế và Tôn, Đạo Không vào đâu?
Giang Nam đánh tan bình chướng Đại La Thiên, để Đại La Thiên lại xuất hiện trong mắt quần hùng.
– Cái gì gọi là Thiên Tôn?
Giang Nam thản nhiên nói:
– Cái gọi là Thiên Tôn tức chí tôn thiên hạ, chí tôn vạn đạo, chí tôn Đạo Quân. Đế và Tôn chưa phục sinh, Đạo Không còn chưa chứng Đạo Quân, Thiên Tôn ta đây tất nhiên phải thay bọn họ quản lý thời đại tiên đạo. Nếu bệ hạ làm đắc quá đáng, ta đành thay đổi Tiên Đế triều khác.
Vạn Vật Đạo Tổ thu về tia sáng trong mắt:
– Thay đổi Tiên Đế triều khác? Ngươi nhúng tay quá sâu, sẽ có ngày tranh đấu với bọn họ.
Vạn Vật Đạo Tổ bước nhanh ra Đại La Thiên.
Giang Nam đứng trong Đại La Thiên, chắp tay cười nói:
– Bệ hạ, không tiễn.
Vạn Vật Đạo Tổ cầm tiên thiên quyền trượng, quay người đpá lễ, cười nói:
– Xin Thiên Tôn dừng bước, quấy nhiễu Thiên Tôn tu hành khiến trẫm vô cùng áy náy.
Hai người nói cười vui vẻ, không giống như Vạn Vật Đạo Tổ từng bị Giang Nam cảnh cáo.
Ngọc Kinh Thiên Quân, Càn Nguyên Thiên Quân, Khổ Hạnh Thiên Tôn, các Thiên Quân, giáo chủ Nguyên Dục tiên triều thấy cảnh tượng này thì rất ngạc nhiên. Bọn họ cứ nghĩ trong Đại La Thiên đánh nhau trời long đất lở, có người chết. Bây giờ Giang Nam và Vạn Vật Đạo Tổ thân thiết như chưa hề đánh nhau mà ngồi uống trà tán phiếm, thuận tiện lấy về tiên thiên quyền trượng.
Một Thiên Quân khen rằng:
– Tiên Đế bệ hạ quả nhiên thần thông quảng đại, khiến lão ma vương Huyền Thiên cũng không dám càn rỡ.
Lại có triều thần cười to bảo:
– Không uổng là Đạo Quân đệ nhất Tiên giới, oai nhất đương thời.
– Đạo Quân tiên đạo có uy nhiếpa vô biên, lão ma vương Huyền Thiên sao có thể không chấn nhiếp hàng phục? Bệ hạ vừa đến Đại La Thiên là lão ma vương Huyền Thiên ngoan ngoãn dâng quyền trượng lên ngay.
Đám người Càn Nguyên Thiên Quân, Huyền Đô Thiên Quân nghe vậy lắc đầu.
Mắt Ngọc Kinh Thiên Quân lóe tia sáng, nhỏ giọng nói:
– Chắc đã đánh nhau và ngang tay. Huyền Thiên giáo chủ, Nguyên Dục Tiên Đế không ai làm gì được ai, kiêng dè nhau nên mới làm bộ dáng thân thiết cho mọi người xem.
Càn Nguyên Thiên Quân đồng ý:
– Nếu Nguyên Dục Tiên Đế chiếm ưu thế thì chắc chắn đã xuống tay giết. Nếu giáo chủ chiếm ưu thế sẽ chừa đường sống cho Nguyên Dục Tiên Đế. Bây giờ xem hai người thân thiết như vậy, có lẽ thật sự là bất phân thắng bại.
Huyền Đô Thiên Quân gật đầu, nói:
– Tuy giáo chủ yêu nghiệt nhưng Nguyên Dục Tiên Đế dù gì cống hiến sáu tiên thiên pháp bảo luyện từ thân thể sáu kiếp khai thiên, công đức vô lượng, hơn nữa là Đạo Quân đệ nhất Tiên giới, Tiên giới ngang ngửa với hắn đã là hiếm có.
Khổ Hạnh Thiên Tôn lắc đầu cười.
Ngọc Kinh Thiên Quân, Huyền Đô Thiên Quân, Càn Nguyên Thiên Quân nhìn sang. Ba người biết Khổ Hạnh Thiên Tôn sâu không lường được,thấy lão tăng cười thì tò mò.
Ngọc Kinh Thiên Quân hắng giọng hỏi:
– Không biết Khổ Hạnh giáo chủ có giải thích gì?
Khổ Hạnh Thiên Tôn chống gậy đi hướng Nguyên Dục Thái Cực Thiên, cười to bảo:
– Ta chỉ thấy Đại La Thiên vẫn ở trên thiên đình tiên triều, về thắng thua thì lão tăng không biết.
Càn Nguyên Thiên Quân, Huyền Đô Thiên Quân, Ngọc Kinh Thiên Quân tim rớt cái bịch thầm nghĩ:
– Đại La Thiên vẫn nằm trên thiên đình tiên triều? Đúng rồi, Nguyên Dục Tiên Đế thua.