“Yên tâm đi, tuy không đánh được hắn, nhưng vẫn bỏ chạy được. Huống hồ bây giờ ta chưa muốn trở về Bắc Ly.” Bách Lý Đông Quân lắc đầu nói.
“Được.” Đường Liên gật đầu, đứng dậy nhảy lên trên gian các, đưa Diệp Nhược Y đã hôn mê bất tỉnh xuống rồi nhấc cả Lôi Vô Kiệt đã ngất xỉu ở đó, chạy cùng Tư Không Thiên Lạc cõng Tiêu Sắt về phía bờ bên kia.
Bách Lý Đông Quân xoay người nhìn Mạc Y đã chìm vào giấc mộng.
Trong một gian miếu đổ nát.
Hai đứa trẻ tựa sát vào nhau, đứa lớn hơn có vẻ là ca ca, đang vỗ nhẹ lên vai muội muội: “Đừng khóc, đừng khóc. Cha ra ngoài tìm mẹ thôi, sẽ về sớm thôi.”
Muội muốn hắn vẫn khóc thút thít: “Ca ca lừa muội. Cha sẽ không về đâu.”
“Đâu có, cha tìm được mẹ là về liền mà.”
“Mẹ đã chết rồi, ca ca.”
Ca ca buông muội muội ra, nhìn đôi mắt muội muội một hồi lâu rồi gật đầu một cái: “Đúng vậy, cha đã chết, mẹ cũng đã chết. Bọn họ sẽ không về. Sau này chỉ có hai người chúng ta sống với nhau, nhưng ca sẽ chăm sóc cho muội.”
Trong gian miếu đổ nát, bọn họ sống như vậy một thời gian dài.
Mãi tới khi thiên tai đến, tất cả mọi người đều trở thành lưu dân, tất cả mọi người đều như hắn, mất nhà, mất người thân của mình.
“Ca ca, bán muội đi. Như vậy muội cũng sống được.” Muội muội đã đói tới mức choáng váng, hơi thở mong manh.
“Ca sẽ không bán muội đâu. Ca nói rồi mà, ca sẽ chăm sóc cho muội.” Ánh mắt ca ca sáng rực lên.
“Ca sẽ chết đói đấy, ca ca.” Muội muội lạnh nhạt nói.
“Chúng ta đều sẽ sống, sẽ cùng sống.” Ca ca đứng dậy: “Ca ra ngoài tìm ít thức ăn, muội chờ ca ở đây nhé.”
Ca ca chạy ra ngoài cả một buổi chiều, cầu xin tất cả những người hắn có thể cầu xin. Thế nhưng một số hàng xóm trước đây vẫn có tình nghĩa nay không phải thành nhà không lầu trống thì cũng đóng chặt cửa, cho dù hắn gõ thế nào cũng không mở.
“Cho ta một cái bánh bao đi. Đợi sau này ta trưởng thành, ta sẽ dốc hết tất cả báo đáp cho ngươi.”
“Có thể cho ta chút cháo loãng không? Muội muội ta sắp chết rồi, ta có thể làm thợ cho ngươi, không cần tiền công một tháng, có thể cho ta một bát cháo loãng ngay bây giờ không?”
“Năm xưa là cha ta đã cứu thúc! Nếu không có cha ta, bây giờ thúc thúc đã chết rồi! Vì sao hôm nay thúc thấy ta sắp chết mà không cứu!”
Ban đầu còn trịnh trọng, càng về sau càng thấp kém, cuối cùng nói những lời tan nát cõi lòng nhưng hắn vẫn không xin được một hạt gạo, cuối cùng đành kéo lê thân thể mệt mỏi về gian miếu.
Có lẽ trên đường sẽ nhặt được chút thức ăn thừa do người khác vứt đi.
Nhưng mãi tới khi vào miếu, hai tay hắn vẫn trống không.
Phải rời khỏi nơi này. Hắn nghĩ thầm trong lòng.
“Ca ca, ca về rồi.” Muội muội thấy ca ca về, mỉm cười gọi, không giống vẻ mệt mỏi kiệt sức lúc hắn vừa đi. Bây giờ muội muội có vẻ rất phấn chấn.
“Có chuyện gì vậy?” Ca ca hỏi.
Muội muội lấy một cái bánh nướng nóng hổi từ trong lòng ra: “Ca ca, vừa rồi có một vị đại sư tốt bụng đi ngang qua, cho muội hai cái bánh. Muội ăn một cái rồi, để lại một cái cho ca.”
Ca ca kinh ngạc, chạy tới như phát điên, đoạt lấy cái bánh nhai từng ngụm một. Cái bánh vốn không to, hắn ăn sạch chỉ trong chốc lát. Muội muội cứ thế ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hắn.
Tới tối, ca ca ôm muội muội, nhìn xuyên qua lỗ thủng của gian miếu ngắm sao trên bầu trời, nhỏ giọng nói: “Ngày mai, chúng ta sẽ rời khỏi đây. Còn ở lại đây, chúng ta sẽ chết đói.”
Muội muội không nói gì, chỉ nằm trong lòng hắn, khẽ thở hổn hển, mãi tới khi tiếng thở càng lúc càng nhỏ, rồi không còn chút âm thanh nào nữa.
“Tiểu Lục Nhi! Tiểu Lục Nhi!” Ca ca đột nhiên phát hiện bất thường, lắc mạnh muội muội trong lòng.
Nhưng không còn tiếng trả lời của muội muội.
Mạc Y lệ rơi đầy mặt, nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn đưa tay vạch nhẹ một cái.
Chỉ thấy trong gian miếu đổ nát đó, bé gái áo lục dập đầu nặng nề trước mặt một hòa thượng xa lạ. Hòa thượng kia thở dài, buông một chiếc bánh xuống.
Một chiếc, chỉ có một chiếc duy nhất.
“Tiểu Lục Nhi! Tiểu Lục Nhi!” Ca ca gào lên tan nãi cõi lòng, xé tan cảnh tượng này.
Cô bé đã chết trong lòng tỉnh lại, giơ bàn tay gầy gò vuốt ve gò má ca ca: “Ca ca, đừng nhớ muội nữa. Muội chết là để ca ca sống vui vẻ hơn.”
“Tiểu Lục Nhi sẽ luôn ở bên ca ca.”