Suy nghĩ quay lại hiện tại, bỏ đi một chút tâm tư muốn độc chiếm, Trình Tiệm nhắc nhở người đến: “Nơi này có người rồi.”
Người thanh niên điển trai mặc áo len cao cổ gật đầu cười với anh: “Không sai, chỗ này là của tôi.”
Vẻ ngoài quá mức xuất sắc của đối phương khiến Trình Tiệm có cảm giác nguy cơ trùng trùng, vội vàng lục soát trong đầu xem đây là vị minh tinh nào, trong khi đó cũng bày ra khí thế anh trai để nghi vấn đối phương: “Vé của anh đâu?”
Người đến đưa vé cho Trình Tiệm.
Nhìn thấy vé, Trình Tiệm có chút không cười nổi.
Đó là một tấm vé vẽ tay, nhìn hơi buồn cười, nhưng bút tích con cừu non rất đáng yêu ở một góc trên tấm vé đúng là xuất phát từ em trai của anh.
…Em trai của anh tự tay vẽ một tấm vé độc nhất vô nhị cho người trước mặt.
Người đại diện đi theo vào, khom người chào Trình Tiệm: “Anh Trình, đây là khách quý của Trình Nguyên.”
Nói xong, người đại diện lộ ra nụ cười nửa chân thành nửa thương nghiệp đối với vị khách quý không rõ lai lịch này: “Anh Trì, chúc anh thưởng thức buổi hòa nhạc vui vẻ.”
Ban đầu Trình Tiệm không quan tâm, nhưng nhịn không được vẫn mở miệng nghe ngóng vài câu, ai ngờ đối phương trông có vẻ là một vị công tử bột nhưng kỳ thật là người rất tinh ranh, trả lời không lọt một giọt nước, tối đa cũng chỉ nói mình là “bạn của tiểu Nguyên.”
Trình Tiệm bị người này đột nhiên tiến đến khiến bản thân đứng ngồi không yên, cho đến khi ánh đèn nhấp nháy, Trình Nguyên lên sân khấu.
“Đầu tiên cảm ơn các bạn đã đến tham dự buổi hòa nhạc của tôi. Hôm nay là một đêm vô cùng đặc biệt đối với tôi…” Trình Nguyên không nói lời khai mạc đã soạn sẵn, mà nắm chặt micro và hướng sự chú ý của mình đến khu vực ghế VIP, “Tôi muốn cảm ơn một người bạn quan trọng đã đến buổi hòa nhạc hôm nay. Người bạn này đã băng qua trăm sông ngàn núi mà đến, nếu như không có người bạn này thì sẽ không có Trình Nguyên ngày hôm nay. Cho nên ca khúc đầu tiên “Lời Trong Tim” hoàn toàn là giành tặng người bạn này.”
Fan hâm mộ xôn xao, nhao nhao suy đoán vị khách quý thần bí kia là nam hay nữ.
Trình Nguyên nắm chặt micro, lúc vừa cất tiếng, âm thanh có chút run rẩy.
Nhưng thiên phú siêu việt khiến chất giọng của cậu dù run rẩy vẫn vô cùng động lòng người.
Vô số máy quay lén nhắm ngay hàng ghế phía trước, họ chụp lại những khuôn mặt kia định quay về so sánh và sàng lọc từng người một để xác định ai là người trong miệng Trình Nguyên.
Ai cũng muốn biết ân nhân của Trình Nguyên là ai, trên người cậu có bí mật gì.
Nhưng không biết là do vấn đề ánh đèn của hội trường hay là vì lý do gì mà không có ai chụp được Trì Tiểu Trì.
Cậu ngồi bất động trên ghế đệm, tay tựa vào thành ghế, dù chẳng làm gì nhưng khí chất chói mắt vẫn tồn tại.
Nhưng máy quay chụp đến vị trí của cậu thì sẽ vĩnh viễn bị lóa sáng.
Đêm nay là một đêm vô cùng dài đối với Trình Nguyên.
Dường như là vừa diễn xong, thang máy sân khấu chậm rãi hạ xuống, trong nháy mắt biến mất trước mặt khán giả, Trình Nguyên liền lập tức tháo tai nghe, chạy ra sau sân khấu, gặp được người đại diện đang đứng trước mặt chuyên gia trang điểm, Trình Nguyên chớp đôi mắt sáng rực: “Anh Trì đâu?”
Người đại diện nuốt nước miếng một cái: “Lúc anh xuống tìm anh Trì thì anh ấy không còn ngồi ở đó nữa.”
Đôi mắt ngạc nhiên của Trình Nguyên trở nên ảm đạm: “Anh có nói với anh ấy là em mời anh ấy gặp mặt sau khi kết thúc buổi hòa nhạc không?”
Người đại diện nói: “Anh đã nói ngay từ đầu rồi, ngay cả anh Trình cũng không biết anh Trì rời đi lúc nào…”
“…Thật sao?”
Trình Nguyên thất vọng, mất mát nói một câu.
Ngay cả một câu cảm ơn cũng không kịp nói…
Nhưng mà Trì Tiểu Trì không cảm thấy tiếc nuối.
Trì Tiểu Trì thích lâu ngày gặp lại cố nhân nhưng lại không thích mang ơn. Cảnh tượng đó đối với cậu và với đối phương đều rất lúng túng.
Bởi vậy lúc cậu đi gặp Thẩm Trường Thanh thậm chí không hề lưu lại một cái bóng.
Hôm nay là buổi sáng ở Melbourne.
Đêm qua lá cây được sương đêm tắm đến xanh biếc. Bãi cỏ ở sân vườn được chăm sóc rất tốt mang đến mùi hương tươi mát, từ xa đã có thể nghe thấy.
Thẩm Trường Thanh vừa nắm dây dắt chó vừa cúi đầu gửi tin nhắn, nhưng tin nhắn “Đã đến trước cửa” còn chưa gửi thì trên tay bỗng nhiên nặng trĩu.
Không biết con Labrador phát hiện thứ gì mới mẻ, cứ xông lên phía trước, khiến Thẩm Trường Thanh lảo đảo, bịch táo trên tay bị rơi mất hai quả.
Thẩm Trường Thanh không kịp để ý đến quả táo, nói một tiếng: “Hopper, lại đây.”
Trải qua mấy ngày nay, Labrador đã tiếp nhận cái tên của mình, nhưng lúc này nó lại điên cuồng nhảy nhót vòng quanh trước hòm thư biệt thự, vừa nhảy vừa đảo quanh, dường như ngửi được mùi của người quen.
Trên đường không có ai, Thẩm Trường Thanh cũng thở dài một hơi, nhặt lên hai quả táo, cầm lấy dây dắt chó, vuốt mạnh lên đầu Hopper, xem như trừng phạt nó.
Vì muốn biết Hopper đang ầm ĩ cái gì, cậu mở ra hòm thư.
Bên trong không có gì đặc biệt, chỉ có tờ báo sáng nay được người đưa báo nhét vào.
Nhưng chờ cậu cầm tờ báo lên, chuẩn bị cuốn lại để đánh mông Hopper một cái thì giữa khe hở của tờ báo có một phong thư trượt xuống.
Trái tim của Thẩm Trường Thanh đột nhiên đập mạnh.
Không phải sợ hãi, mà là một cảm giác vui vẻ khẩn trương rất đột ngột.
Bìa thư không ghi rõ gửi cho ai, cũng không dán kín.
Cậu chỉ cần hơi mở bìa thư thì lập tức có một thứ thật mỏng trượt vào lòng bàn tay.
…Một tấm hình.
Một tấm hình cậu ôm Hopper.
Không, lúc đó Hopper vẫn được gọi là Help.
Khi đó nó còn rất nhỏ, không to giống như bây giờ, bị dây kéo đi nhưng vẫn còn sức lực hăng hái nhảy hơn nửa tiếng đồng hồ.
Ảnh chụp được ép plastic, không nhìn thấy vết tích hao mòn theo năm tháng.
Trong vô số ngày đêm tuyệt vọng, tấm hình này như ngọn lửa hy vọng của cậu.
Cậu sống trong tòa lâu đài giàu sang lạnh lẽo, nhưng hiện thực chính là giá rét ngày đông, ôm lấy ngọn lửa này tựa như cô bé bán diêm trong truyện cổ tích sắp chết cóng.
Cho đến khi người kia đến, trợ giúp cậu, thổi bùng ngọn lửa, thiêu đốt lồng giam, trả lại tự do cho cậu.
Cậu đem cả đời của mình mà cảm kích người kia.
Thẩm Trường Thanh cầm lấy bức ảnh đến từ một không gian khác, trên con phố không người, cậu trân trọng ôm lấy tấm ảnh từng chứng kiến tháng ngày u ám nhất đời mình, đặt trước ngực, thì thẩm tên của hai người kia.
Trì Tiểu Trì, 061.
Không biết anh Trì có đợi được người mà anh ấy mong chờ hay không…
Suy tư của Thẩm Trường Thanh bị một tiếng gọi đánh gãy.
“Sao còn chưa tiến vào. Cơm canh sắp nguội lạnh rồi.”
Triệu luật sư Triệu Quan Lan đeo tạp dề hoa màu xanh đứng trước cửa biệt thự, miệng đã bớt chút chua ngoa nhưng lại thêm vài phần khói lửa.
Thẩm Trường Thanh dịu dàng cười, kiễng châng tinh nghịch, cầm bìa thư chào như quân nhân: “Vâng, tuân lệnh luật sư.”
Mong anh Trì có được một mái ấm có thể rộng mở đón chào anh bất cứ lúc nào, bên trong có người mà anh thích.
…..