“Sao hai đứa mày lâu vậy?”
“Tình hình sao rồi anh?”, Thanh Lâm hỏi. Nhất Uy vẫn đứng bên cạnh cắn răng chờ đợi câu trả lời từ anh.
Thiên Thanh thấp giọng trả lời:
“Vẫn còn thở, dù đang rất nguy kịch. Không nhân chứng, không biết ai là người tấn công. Con bé mất rất nhiều máu. Anh phát hiện ở cổ có hai vết cắn kì lạ. Anh đoán do động vật cắn. Bác sĩ đang xét nghiệm liệu em ấy có bị độc của loài nào hay không.”
Đó là tất cả những gì Thiên Thanh có thể nói. Anh cũng mù tịt. Bác sĩ vẫn chưa ra thông báo tình hình, nên anh chưa biết liệu con bé đã qua cơn nguy kịch hay chưa. Anh quay sang hỏi:
“Hôm qua, mấy đứa đi xem phim chung mà. Mấy đứa không biết nguyên nhân ẻm chạy ra ngoài vào ban đêm là gì hả? Lại còn đi chân đất nữa, chân của ẻm đầy vết thương luôn.”
Nhất Uy lắc đầu không biết. Cậu làm sao biết đã xảy ra chuyện gì. Người canh chừng cho Trúc Chi vài đêm muộn là Tiểu Bạch, con bé hiện giờ chẳng thấy đâu. Có lẽ cậu phải đi một chuyến đến nhà Huyết Yêu thôi. Hy vọng cậu sẽ gặp hắn ở đó. Người duy nhất có thể cứu cô ấy chỉ có Huyết Yêu.
Thanh Lâm hỏi Thiên Thanh:
“Bây giờ vào thăm bạn ấy được chưa hả anh?”
“Vẫn chưa được. Hiện giờ em ấy đang cấp cứu.”
Nhất Uy nói nhỏ vào tai Thanh Lâm cái gì đó, làm Thiên Thanh không nghe được họ nói gì. Anh chỉ thấy thằng Lâm gật nhẹ cái đầu, liếc mắt về phía anh như canh chừng, còn Nhất Uy thì chạy mất tiêu.
Nhất Uy đến nhà Huyết Yêu, nhưng mọi thứ tự dưng trống không. Ngôi nhà trở nên hoang sơ một cách kỳ lạ, như lâu rồi không có ai ở đây. Cậu không biết cách liên lạc với Huyết Yêu. Nếu gặp lại hắn, nhất định cậu sẽ bắt hắn sử dụng điện thoại di động mới được. Làm cách nào mới liên lạc được với hắn đây chứ.
“Cậu tìm Huyết Yêu sao?”, một người đàn ông trẻ trung, nhìn chỉ hai mươi mấy tuổi là cùng, từ đâu bước ra nói với cậu.
Nhất Uy nhìn gã chằm chằm, hơi ngạc nhiên khi thấy người này đứng đó. Phải biết ngôi nhà của Huyết Yêu chỉ những người đã đến được đây mới biết cách, còn không thì không ai đặt chân vào nơi này mà lại không nhận lấy kết quả bi thảm. Cậu cẩn thận đánh giá đối phương. Gã là một người cao ráo, đẹp trai không tì vết, có bộ tóc màu bạc ngắn củng, môi phím hồng, khuôn mặt rộ lên những nét tinh quái và nghịch ngợm. Cậu chưa từng gặp người này bao giờ, nhưng gã ta có vẻ biết Huyết Yêu. Vì thế, Nhất Uy cẩn thận hỏi:
“Anh là..?”
“À, phải rồi.”, người này cười hì hì hà hà nói tiếp, “Em chưa từng nhìn thấy anh trong bộ dạng thật. Anh là Thanh Trì Minh Nghĩa đây.”
“Minh Nghĩa?”, Nhất Uy thốt lên. Người này không phải cái gã đã nhập xác Thanh Lâm hay sao. Vẻ ngoài khá đấy. Cậu nghe nói Huyết Yêu đã giúp gã có thể hiện thân nếu gã rời khỏi nơi trú ngụ.
Nhất Uy đắn đo, không biết nên nói sự tình ra hay không, cậu vẫn chưa đủ tin tưởng người này như cách Trúc Chi đã từng. Nhưng rút cuộc cậu chẳng còn ai để hỏi han nữa, mà có vẻ Minh Nghĩa biết Huyết Yêu đang ở đâu, nên cậu đành trút bầu tâm sự:
“Chị Trúc Chi bị ai đó tấn công. Hiện tại đang rất nguy kịch. Em không tìm thấy Huyết Yêu ở đâu cả.”
“Anh ấy bị Thiên tử giam lỏng trên kia rồi. Ảnh chọc giận thiên tử chuyện gì đó, anh không rõ. Nhưng anh sẽ tìm cách đi thăm anh ấy coi sao. Chuyện của Trúc Chi, anh sẽ nói lại cho anh ấy biết.”
“Anh có thể cùng qua bệnh viện với em không? Em không biết ai đã tấn công chị ấy. Phía công an bảo là do động vật, nhưng em chắc chắn không phải. Xin lỗi, bởi vì em không biết nhờ vả ai nữa.”
Minh Nghĩa cùng Nhất Uy đến bệnh viện. Gã chỉ nghe Nhất Uy thuật lại về vết cắn một chút liền biết ai là người gây nên chuyện này. Thủ phạm chính là một ma cà rồng.
Minh Nghĩa bắt đầu căng thẳng. Bởi vì ma cà rồng không thể nào thoát ra bên ngoài, trừ phi có người cố ý thả ra. Mà ma cà rồng ngàn năm tuổi này lại còn được giao cho Huyết Yêu trông coi. Lần này, Minh Nghĩa tạm đoán ra sơ sơ tình hình, dám có kẻ đã cố ý thả y ra bên ngoài nhầm đẩy tội lỗi cho Huyết Yêu lắm.
Minh Nghĩa nói:
“Vết căn của ma cà rồng có thể biến đổi em ấy. Chúng ta phải nhanh chân mới được.”
Nhất Uy và Minh Nghĩa không đợi thêm một giây mà dịch chuyển tức thời đến phòng vệ sinh trong bệnh viện. Nhất Uy nhìn ngó xung quanh một chút mới cùng Minh Nghĩa đi ra ngoài. Gã vừa hóa trang thành bác sĩ, đi thẳng đến phòng cấp cứu.
Nhất Uy và Minh Nghĩa gặp Thanh Lâm lẫn Thiên Thanh đang đứng bên ngoài phòng cấp cứu. Rõ ràng họ vẫn chưa biết tình hình của Trúc Chi ra sao. Nhất Uy nhẹ nhàng mỉm cười một cái với Thanh Lâm, tay thì đẩy Minh Nghĩa về phía cửa phòng cấp cứu.
Thế nhưng Minh Nghĩa chưa kịp vào đến nơi đã bị cánh cửa mở toang khiến gã chới với suýt thì bật ngửa ré ngã. Nhất Uy nhanh tay đỡ lấy gã, gã mới an toàn đứng vững.
Người vừa chạy ra là một bác sĩ, nhìn thái độ kinh hãi của ông có chút bất thường. Thiên Thanh thấy ông chạy ra liền chặn lại:
“Có chuyện gì vậy bác sĩ.”
Vị bác sĩ trung niên nắm lấy bả vai của Thiên Thanh, giọng có vẻ bối rối:
“Không biết. Tình huống này chưa từng xảy ra trong y khoa.”
Nhất Uy lo lắng hỏi:
“Chuyện gì vậy ạ?”
Bác sĩ giải thích:
“Hình như cơ thể của bệnh nhân đang phản ứng với chất độc. Khắp cơ thể trào ra một loại chất dịch màu đen mà chúng tôi cũng không biết nó là gì. Huyết áp của bệnh nhân đang hạ đến chóng mặt. Giờ bệnh nhân đang rất nguy kịch.”
Nhất Uy đứng đó nghe rõ những lời bác sĩ nói. Cậu và Minh Nghĩa liếc mắt nhìn nhau. Minh Nghĩa chạy nhanh vào bên trong xem xét. Gã búng tay một cái, tất cả y bác sĩ bên trong đều đứng im không nhúc nhích. Ngay cả Thiên Thanh và Thanh Lâm đứng bên ngoài cũng chịu chung số phận. Cậu lao vào bên trong cùng Minh Nghĩa.