“Lý thành tướng quân, mục đích ta đến đây vốn là muốn tìm Tống tướng quân. Ông ấy là lão thần của phụ hoàng, chắc chắn sẽ giúp ta cứu người, diệt trừ gian tặc. Đáng tiếc còn chưa đến nơi thì ông ấy đã bị Hiên Vũ Khuyết ban cho cái chết. Ông ấy vốn là người ngu trung, chẳng lẽ ngươi cũng định học theo hay sao?”, Hiên Vũ Ngọc Nhi hô lớn.
Nhìn thấy Hiên Vũ Ngọc Nhi, cuối cùng, Lý Thành cũng đưa ra quyết định, ông ta hô to: “Mở cửa thành, tiếp chỉ”.
Toàn bộ các tướng lĩnh trong thành đều ra ngoài, đồng loạt quỳ xuống.
“Mạt tướng tham kiến công chúa…”
Lưu Bất Đắc lấy ra một bức mật hàm, mở ra đọc:
“Trẫm đã quyết định truyền lại ngôi vị hoàng đế Đại Lương cho công chúa Hiên Vũ Ngọc Nhi, nhưng công chúa còn nhỏ tuổi, cần được rèn luyện. Vì để phòng ngừa vạn nhất, ta đã viết sẵn bức mật thư này, giao cho Lưu Bất Đắc bảo quản, sẵn sàng đối phó với bất cứ tình huống nào”.
“Tất cả các quan viên Đại Lương thấy thư như thấy trẫm, theo lệnh mà làm”.
“Khâm thử”.
Sau đó, Lưu Bất Đắc đưa mật hàm đến trước mặt Lý Thành: “Lý tướng quân có thể kiểm tra xem thứ này là giả hay thật”.
Lý Thành ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Không cần, ta tin tưởng công chúa điện hạ, Lý Thành thống lãnh 30 vạn quân canh giữ Biện Lương, thề sống chết thuần phục công chúa, diệt trừ nghịch tặc, bảo vệ giang sơn Đại Lương ta”.
“Cảm ơn Lý tướng quân, hiện tại, phụ hoàng đang bị giam lỏng, việc cấp bách trước mắt chính là cứu được người, có như vậy mới có thể khiến trận chiến này dừng lại”.
“Thế nhưng bây giờ Hắc Kỳ Quân đã áp sát, chúng ta không thể vứt bỏ thành Biện Lương được”.
“Yên tâm, hôm nay Hắc Kỳ Quân sẽ rút quân. Nếu như không phải các ngươi muốn tiến công Bắc Lương ta thì cớ gì chúng ta phải phát động tập kích”, người lên tiếng là Mạc Nhị Cẩu.
Lý Thành gật đầu nói: “Ta xin thay mặt bách tính Biện Lương tạ ơn Mạc tướng quân”.
“Đừng tạ ơn ta, đây chính là ý của Đại Vương ta, nếu đã không còn việc gì khác, ta có việc phải đi trước, ngày sau có duyên sẽ gặp lại”.