Trong giọng nói của Đường Độc tràn đầy nghi hoặc.
Lôi Mị chậm rãi đi tới, bước lại bên cạnh Đường Tiểu Đông, quay sang Đường Độc dịu dàng hành lễ:
– Chất nữ ra mắt Đường nhị bá!
– Ồ…
Đường Độc giật mình một chút, ánh mắt nghi hoặc nhìn Đường Tiểu Đông, hiển nhiên đang đợi hắn trả lời.
Lôi Mị đáp:
– Đường nhị bá, bá mẫu không dạy Đông ca nửa điểm võ công.
Đường Độc ngẩn ngơ, lặng lẽ không nói gì.
Một lúc lâu sau mới buồn bã nói:
– Không có võ công cao thâm, làm sao chấn hưng Thục Trung Đường Môn ta?
Đường Tiểu Đông mỉm cười nói:
– Đường nhị bá, võ công tất nhiên trọng yếu, nhưng trí tuệ mới là trọng yếu nhất.
Đường Độc cúi đầu không nói, hiển nhiên đang suy nghĩ lời của hắn.
Hắn đột nhiên ho khan dữ dội, hai mắt bắn ra hàn mang lạnh lẽo khiếp người, lại tựa hồ ảm đạm đi rất nhiều.
– Sư phụ, người không sao chứ?
Vẻ mặt tiểu Mộc vô cùng khẩn trương.
Lôi Mị thấp giọng nói:
– Đường nhị bá, hỏa khí này lực sát thương rất lớn. Tất cả đều là phát minh của Đông ca ca.
Nhãn tình Đường Độc sáng lên, ánh mắt lại chăm chú dán lên người Đường Tiểu Đông.
Một trận trên đại mạc đó, Đột Lợi Khả Hãn lấy một vạn thiết kỵ tinh nhuệ vây công đám người Đường Tiểu Đông, lại tổn thất thảm trọng. Lúc đó hắn là hộ vệ bên người Đột Lợi Khả Hãn, đã từng tận mắt thấy lực sát thương kinh khủng của hỏa khí này. Cho dù ngươi võ công siêu tuyệt thế nào, cũng không chịu đựng nổi oanh kích đáng sợ của loại hỏa khí này.
Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng:
– Cái đó… Cái đó…
– Lực sát thương của hỏa khí quả thực rất kinh khủng!
Đường Độc thở dài nói:
– Quả không hổ với danh xưng quỷ tài Đại Đường! Ha ha ha…
Hắn lại kho khan dữ dội một lần nữa, quang mang lạnh lẽo trong mắt càng lúc càng ảm đạm…
Lôi Mị cau mày:
– Đường nhị bá, người bị thương thế nào?
Đường Độc lắc đầu, cười khổi nói:
– Bệnh cũ thôi, thường xuyên phát tác giày vò hành hạ ta… Khụ khụ khụ…
– Sư phụ…
Tiểu Mộc luống cuống tay chân vội nhẹ nhàng đấm lưng cho hắn.
Đường Độc lấy từ trong lòng ra một bình sứ nhỏ, lấy ra một viên dược hoàn màu đen nuốt vào, tiếng ho khan kịch liệt kia mới dừng lại.
Lắc lắc bình sứ nhỏ, hắn đặt lên mặt cát vàng.
Thấy quang mang trong mắt hắn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng khiếp người trước kia, Lôi Mị thở phào nhẹ nhõm.
Đường Độc nắm tay Đường Tiểu Đông:
– Đường gia muốn lớn mạnh, phải dựa vào ngươi rồi!
Thanh âm của hắn tuy có chút lãnh đạm, lại khiến Đường Tiểu Đông cảm nhận được sự quan tâm, từ ái và mong đợi trong đó, trong lòng không khỏi xúc động.
Mặc dù Đường nhị bá bị trục xuất khỏi Đường Môn, nhưng trong lòng vẫn luôn luôn suy nghĩ về Đường Môn. Trước đây có lẽ là hắn đã làm việc sai lầm…
Đường Độc lấy từ trong lòng ra một gói nhỏ, đặt vào tay hắn:
– Hiền chất, bên trong có ba bộ chưởng pháp do bá phụ tĩnh tọa ba ngày ba đêm tại đại mạc cảm ngộ ra, còn có một vài tâm pháp nội công và tinh túy về ám khí của Đường Môn, nếu ngươi muốn học thì học, còn không giao cho đại bá phụ đi.
Hắn lại kéo tay tiểu Mộc nói:
– Phụ mẫu của hài tử này đã bị mã tặc sát hại, trở thành cô nhi, bá phụ đổi tên cho hắn, gọi là Đường Mộc.
Đường Mộc ho khan một tiếng, quay sang Đường Mộc nói:
– A Mộc, sở học toàn thân của vi sư, con đã học xong toàn bộ, còn kém chỉ là kinh nghiệm và nội công mà thôi.
