Còn Vân Yến chỉ việc đứng yên và mỉm cười, thể hiện bản thân là một người có học thức, ngoan ngoãn và tuyệt vời là ổn rồi.
Mấy thứ này là Lâm Nhã Tịnh nhắc cô, cô chỉ việc làm như vậy mà thôi.
Thật ra thì mấy vị khách khi nhìn thấy Vân Yến lại có nhiều biểu cảm hơn cô nghĩ, cô sẽ khái quát lại các biểu cảm của họ một chút.
Loại đầu tiên chính là kiểu người biết nhiều chuyện trong giới hào môn, biểu tình của họ khi nhìn thấy cô là ‘Wow, thì ra Lâm gia chọn cách chơi vô cùng trội như vậy.’
Người thuộc loại này đã biết hết chuyện về ân oán giữa Lâm gia và Hàn gia, cho nên cũng không quá sửng sốt.
Loại thứ hai chính là người ít đi tiệc trà, ít nghe ngóng trong giới hào môn. Biểu tình của mấy người này vô cùng đặc sắc, chính là kiểu ‘Không ngờ Lâm gia lại làm vậy…’
Và loại cuối cùng là loại người quen, Bắc Cửu!
Vẻ mặt của Bắc Cửu khi vừa bước vào đã nhìn thấy Vân Yến là ba phần lạnh lùng, năm phần tàn độc và hai phần âm trầm.
Sau khi bình tĩnh lại, Bắc Cửu mau chóng kéo nữ nhân đi cùng mình sang một chỗ khác, mà ánh mắt lạnh lẽo như dã thú vẫn luôn dính chặt vào người cô.
Vân Yến đối với việc Bắc Cửu nhìn mình, cô không để tâm cho lắm.
Chưa đến lúc lên sâu khấu, diễn viên không nên chọc tức khán giả.
Hiện tại cô chỉ quan tâm rằng khi nào mới đến thời gian nghỉ ngơi để cho cô ăn chocolate.
Buổi tiệc đã sắp bắt đầu, Hàn gia vậy mà vẫn chưa có ai đến.
Thấy vậy, Lâm tiên sinh và Lâm phu nhân xì xầm to nhỏ cùng nhau một lúc rồi nhờ Lâm Nhã Tịnh đưa cô đi đến nói chuyện cùng mấy nhân tài cùng tuổi thuộc các gia tộc khác nhau.
Lâm Nhã Tịnh chỉ vừa đưa cô đến gần đám nhân tài, bọn họ ngay lập tức thể hiện sự không vui ra mặt.
“Lâm tiểu thư, người này là ai vậy?”
Dịch nghĩa: Mau giới thiệu thân phận của cô gái này đi, là con nhà tài phiệt mới nổi hay là tiểu thư ẩn thân phận mấy chục năm nay của gia tộc nào đó?
“Cô gái này là tiểu thư nhà ai? Chúng tôi chưa thấy cô ấy đi đến các buổi tiệc trà hay các buổi tiệc khác bao giờ.”
Dịch nghĩa: Nếu không phải là người trong hào môn thì xin đừng ở gần chúng tôi.
“Đúng đó, cô ấy rốt cuộc là ai vậy?”
Dịch nghĩa: Cùng ý với người phía trên.
Vô số lời nói đầy thâm ý và tò mò chọt thẳng vào màng nhĩ của Lâm Nhã Tịnh khiến cô bé không khỏi cười lạnh.
“Xin lỗi nhưng chắc các vị không bị bệnh về mắt đâu nhỉ? Không thấy Diệp tiểu thư và anh hai tôi thân mật như vậy à?” Lâm Nhã Tịnh lướt nhìn bọn họ một lượt sau đó sành sỏi tuyên bố, “Hiện tại Diệp tiểu thư là bạn gái của anh hai tôi, còn ai tò mò thì cứ giấu trong lòng đi.”
Lời nói của Lâm Nhã Tịnh vừa dứt, đám con cháu nhân tài thế gia liền ồ lên một tiếng, sau đó lại dùng ánh mắt xem thường hướng về phía Vân Yến.
“Vậy còn hôn ước với Hàn gia…” Một vị tiểu thư khá thân với chị em Hàn gia lên tiếng, khuôn mặt có phần phẫn nộ, chắc là tức thay bạn mình.
Lâm Nhã Tịnh nghe vậy liền cười lớn, “Ài, Hàn Lục Anh có gan bám dính vào người đàn ông khác, thì Lâm Gia Thành anh tôi cũng có gan tìm một cô gái tốt hơn cô ta.”
Vân Yến lặng lẽ vỗ tay.
Nghe thấy tiếng vỗ tay, mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.
Lúc này, Vân Yến mới mỉm cười điềm mỹ, không hề hoảng loạn mà giải thích: “Xin lỗi, tay dính bụi.”
Mọi người: “…”
Trong lúc mọi người đang sôi nổi bàn tán về Hàn Lục Anh, Lâm Gia Thành và cả Vân Yến, có một người không mấy quen thuộc chen vào.
“A? Là bạn học Diệp sao?”
Một cô gái tóc ngắn trong bộ đầm hồng phấn đi đến gần nơi Vân Yến đang đứng, hướng ánh mắt dò xét về phía cô.
“Đúng là bạn học Diệp rồi!” Sau khi đã xác định là người quen, cô gái ấy vui vẻ mỉm cười sau đó nhếch môi, “Bạn học Diệp có người quen ở đây sao? Làm sao có thể đến được một buổi sinh nhật cao cấp như vậy?”
“Vì sao tôi không thể đến? Tôi cũng không làm gì hổ thẹn với Lâm gia.” Vân Yến đáp, nhưng đầu vẫn đang tập trung suy nghĩ cô gái này là ai.
Một câu nói vu vơ của cô đã vô tình trào phúng Hàn gia, làm cho Lâm Nhã Tịnh lại cao hứng thêm vài phần.
“Ha… với thân phận của bạn học Diệp mà có thể đến được đây thì quả thật không tồi.” Cô gái đó huênh hoang nói nhưng kì lạ một điều là Vân Yến lại không nghe ra ý trào phúng nào.
Lúc này Lâm Nhã Tịnh không để cho chị dâu giả của mình bị ăn hiếp nữa, ngay lập tức đứng chắn trước mặt cô định nói nhưng lại bị một tay của Vân Yến kéo lại.
“À…” Vân Yến chớp chớp mắt nhìn cô gái, “Cô là người đúng thứ hai của trường, bạn học Quan nhỉ?”
Nghe vậy Quan Thu thẹn quá hóa giận, cả người liền xù lông lên như con nhím nhỏ, “Từ đầu đến giờ cậu không nhận ra tôi?”
Hình như cô và Quan Thu chỉ gặp nhau hôm thi chứng chỉ ở trường thôi mà.
“Tôi chỉ gặp qua cô một lần, ấn tượng không sâu.” Vân Yến nhíu mày.
“Một lần!?” Gương mặt Quan Thu đỏ lên vì tức giận, “Cô và tôi gặp nhau hằng ngày lúc còn ở trong hội học sinh, cô là hội trưởng, tôi là hội phó, chúng ta mỗi ngày đều gặp.”
Vân Yến: (o´・_・)….
Tới hội học sinh cô chỉ úp mặt vào máy tính chạy deadline, ai để ý đến mấy người như cô ta.
Có deadline làm bạn, chocolate làm vợ, cuộc sống quá mỹ mãn, Vân Yến không có thời gian chú ý đến mấy sinh viên ở trường đại học.