– Được rồi.
Thanh trừ xong độc ở trong người đối phương, Nhiếp Vân biết rõ không bao lâu nữa đối phương sẽ tỉnh lại, cho nên hắn mới lui về phía sau một bước.
– Được rồi sao?
Kỳ thực không cần Nhiếp Vân nó thì những người khác cũng đã nhìn ra được tình huống trước mắt. Lúc này sắc mặt vô cùng nhợt nhạt của Phùng Chấn đã bắt đầu trở nên đỏ hồng. Thậm chí tốc độ hít thở cũng đã tăng lên không ít.
– Tạ ơn đại nhân…
Phùng Thịnh cũng nhìn thấy điểm này, hắn nhìn về phía Nhiếp Vân, vẻ mặt tràn ngập cảm kích. Hắn đi mấy bước tới bên cạnh phụ thân, chờ phụ thân tỉnh lại.
Phí Đồng nhìn thấy vị trước mắt này có thể dễ dàng hóa giải kịch độc mà ngay cả hắn cũng không thể. Trong lòng hắn đã lần nữa xác nhận qua một lần, ở chỗ sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ vui sướng nồng đậm.
Bằng vào thực lực Vương giả trung phẩm của hắn, ở chỗ này nhìn qua không tồi, thế nhưng ở trong Phổ Thiên hoàng triều, cái gì cũng không phải. Nếu như lần này có thể tìm hoàng tử về. Như vậy có thể tưởng tượng ra được, nhất định hắn sẽ đạt được vô số ban thưởng, đến lúc đó vô luận là địa vị hay là tu vi đều sẽ có biến hóa rất lớn!
– Đây là đâu? Sao ta lại ở nơi này?
Trong khi hắn đang suy nghĩ lung tung thì phía trước đã có một tiếng hừ nhẹ vang lên, Phùng Chấn vốn đang nằm ở trên băng ca không nhúc nhích lại chậm rãi mở mắt ra.
Hắn ngủ say mười năm, lúc này đã lần nữa tỉnh lại.
Không bao lâu Phùng Chấn đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng. Một lát sau, hắn thở dài một tiếng rồi lại đứng lên.
– Phụ thân, người mau nói cho bọn hắn biết đi. Là Điêu Vịnh tộc trưởng nói láo, những chuyện kia cũng là giả…
Thấy phụ thân biết chuyện đã xảy ra, Phùng Thịnh vội vàng nói một câu.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều lấy phụ thân làm gương. Hắn không tin, cũng không dám thừa nhận phụ thân lại làm ra loại chuyện như vậy.
– Không phải là giả… Là thật… Hơn nữa Điêu Vịnh tộc trưởng còn nói thiếu. Ban đầu nhìn thấy Cầu Long Thú, ta vì chạy thoát thân cho nên đẩy hắn về phía trước, sau đó lại chạy trốn trước… Hôn mê nhiều năm như vậy, quả thực là do ta tự mình gánh lấy…
Phùng Chấn khẽ lắc đầu thở dài, trong giọng nói không có bất kỳ một chút che dấu nào.
Cũng đã đi qua địa ngục một lần, cho nên đối với những chuyện này hắn cũng đã không quá coi trọng nữa. Hắn biết những năm này lão hữu đã hy sinh tất nhiều. Nếu như thật sự không thừa nhận, như vậy hắn còn mặt mũi nào nhìn đối phương cơ chứ?
– Biết sai thì có thể thay đổi, không bao giờ là muộn! Nếu như ngươi sống chết không thừa nhận, như vậy ta có thể cứu sống ngươi thì đương nhiên cũng có thể khiến cho ngươi trực tiếp tử vong!
Thấy hắn đã thừa nhận, tron mắt Nhiếp Vân hiện lên vẻ lạnh lẽo, thanh âm lạnh nhạt vang vọng.
Cũng không phải hắn chỉ hù dọa. Nếu như đối phương tỉnh lại mà lại không thừa nhận sự thật, còn định hồ lộng mọi người, như vậy tuyệt đối hắn sẽ xuất thủ!
Hắn giải quyết ân oán giữa Thanh Sơn Bộ, Lạc Sơn Bộ là bởi vì hắn cảm thấy đám người Điêu Vịnh tộc trưởng, Quán Lăng không tệ. Thế nhưng nếu như có người không thức thời, như vậy hắn cũng không thể làm gì khác hơn là xuất thủ một phen.
– Vâng.
Nghe thấy hắn nói như vậy, trên đầu hai người Phùng Chấn, Phùng Thịnh đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại. Tới giờ bọn hắn mới hiểu được, bọn họ đã đi một vòng qua quỷ môn quan.
– Bản thân chuyện này lỗi là do Lạc Sơn Bộ chúng ta, bây giờ chúng ta sẽ nói lời xin lỗi với Thanh Sơn Bộ. Đồng thời cũng bồi thường cho các vị. Hy vọng hai đại bộ lạc chúng ta có thể giống như trước đây, giao hảo trọn đời…