Tấn cấp thực lực Phong vương hắn đã biết được độ khó bên trong. Cho dù là hắn cũng phải tốn vô số giá cao mới có thể làm được. Chỉ cần một khỏa Cầu Long Tinh là có thể đạt tới, nói hắn không rung động đó là giả.
– Đúng vậy, lúc ấy Phùng Chấn nói, Cầu Long Thú còn nhỏ, muốn trưởng thành không biết còn phải phí bao nhiêu thời gian nữa. Khi đó sợ rằng chúng ta đã trở về với cát bụi. So với như vậy còn không bằng nghĩ biện pháp tăng lên thực lực của mình! Cho dù sủng vật có mạnh hơn nữa thì cũng không có tốt bằng thực lực của bản thân mình.
Điêu Vịnh nói.
– Mặc dù ta rất đồng ý với lời của hắn, thế nhưng thủy chung vẫn cảm thấy có chút bất an. Bất quá, khi đó ta cũng có chút không tỉnh táo, vẫn cùng hắn đi tìm kiếm khắp nơi. Ai ngờ tìm nửa ngày cũng cũng không tìm được cía gì.
– Trong lòng có chút nóng nảy, Phùng Chấn thả Cầu Long Thú còn nhỏ ra ngoài, bức bách nó đi tìm Cầu Long Tinh. Kết quả tên tiểu tử này rất có cốt khí, một mực không phối hợp, thậm chí còn cắn hắn một cái!
– Kết quả, Phùng Chấn lập tức giận dữ, dùng một kiếm đâm vào trên người đầu Cầu Long Thú còn nhỏ kia. Đâm nó thành vô số lỗ..
– A…
Mọi người cùng kêu lên một tiếng.
Có được Cầu Long Thú còn nhỏ đã là cơ duyên cực lớn. Thế nhưng không ngờ lại còn có lòng tham muốn tìm Cầu Long Tinh, không tìm được cũng thì thôi đi. Không ngờ lại làm ra loại chuyện như vậy, quả thực có chút quá đáng.
Khó trách Điêu Vịnh lại không nói, cách làm của Phùng Chấn này quả thực quá mức cực đoan. Nếu như chuyện này truyền đi quả thực có chút mất mặt.
– Làm như vậy hắn còn chưa hết giận, thậm chí còn bổ xuống đầu của Cầu Long Thú… Lúc ấy ngay cả ta cũng ngây ngốc. Tốn nhiều tâm huyết như vậy mới có thể tìm được một đầu Cầu Long Thú còn nhỏ. Không ngờ cứ như vậy lại bị giết, quả thực có chút không tưởng tượng nổi!
– Ai ngờ trong lúc ta đang ngẩn người thì Phùng Chấn lại làm ra một chuyện mà càng khiến cho ta cảm thấy không thể ngờ được!
– Hắn nằm ở trên người đầu Cầu Long Thú còn nhỏ, sau đó bắt đầu điên cuồng thôn phệ máu tươi chảy ra từ trên người nó.
– Chuyện này…
Nghe được một màn này, sắc mặt của tất cả mọi người lập tức trở nên khó coi, ngay cả sắc mặt của Phùng Thịnh cũng tái xanh, không tự chủ được à run rẩy.
Chém giết một đầu Cầu Long Thú còn nhỏ, sau đó còn đi uống máu… Quả thực không khác gì dã thú a, đây thực sự là phụ thân hắn hay sao?
– Ngươi nói bậy… Những chuyện này đều là do lời từ một mình ngươi nói. Phụ thân ta đã rơi vào hôn mê, thế nhưng không phải ngươi muốn nói gì cũng được, ta không tin… Nếu như ngươi còn dám làm nhục danh dự của phụ thân ta, ta sẽ giết ngươi…
Trong lúc run rẩy, Phùng Thịnh rống to một tiếng.
– Câm miệng!
Điêu Vịnh còn chưa lên tiếng thì Phí Đồng ở một bên đột nhiên mở miệng:
– Ta tin tưởng lời của Điêu Vịnh tộc trưởng nói là thật!
Hắn trực tiếp xác nhận khiến cho những người khác đều cảm thấy kỳ quái. Bất quá, loại kỳ quái này cũng không có kéo dài quá lâu thì hắn cũng đã giải thích.
– Nếu như ta đoán không sai, Phùng Chấn đã hoài nghi Cầu Long Tinh đã bị tiểu Cầu Long Thú ăn. Cho nên lúc này hắn mới suy nghĩ thôn phệ máu tươi của nó.
– Lúc ấy nhìn thấy loại cảnh tượng này, ta cũng ngốc nghếch. Vội mở miệng quát
Phùng Chấn tại sao phải làm như vậy. Thế nhưng câu trả lời của hắn cũng giống lời của đại nhân nói như đúc!
Sắc mặt Điêu Vịnh có chút khó coi, dường như bởi vì không có ngăn cản được lão hữu mà khiến cho hắn thương tâm vậy,
– Sau đó thì sao? Các ngươi lại gặp cái gì, vì sao Phùng Chấn lại hôn mê?
Nghe thấy hành động này của Phùng Chấn, Nhiếp Vân cũng cau mày. Tàn sát Vương thú mới sinh ra sẽ làm tổn thương tới thiên hòa, đúng là quá mức tàn nhẫn. Đối với loại hành vi này, trong lòng hắn có chút không đồng ý. Cho nên hắn lại tiếp tục hỏi tiếp.