– Đế Giang, ngươi có trải nghiệm như vậy chưa? Khi ngươi cuối cùng đạt được mục tiêu, nhưng ngay giây phút đó ngươi phát hiện mình đứng ở tận cùng đại đạo, mất đi hết thảy
Thứ ngươi muốn thật ra đã ở bên cạnh ngươi nhưng ngươi không quý trọng, không nắm chắc
Chờ khi mất đi mới hối tiếc không kịp, liều mạng muốn thay đổi
Đế Giang nhẹ nhàng ngồi xuống, suy tư đáp:
– Từng có
Ta liên tục nhập mộng, ở trong mơ cho rằng mình trong hiện thực
Mỗi lần tỉnh khỏi giấc mơ sẽ đau nhói lòng, cảm thấy chính mình mất đi hết thảy
Nhưng thứ trong mơ không thể kéo lại, có nhiều lúc là ta chưa đến mục tiêu thìd người bên cạnh đã mất
Đế Giang nghĩ đến thời đại nguyên đạo hủy diệt, người yêu, nhi nữ vùi thân trong tịch diệt kiếp
Đế Giang nhớ những đạo hữu, dùng hết sức cố gắng muốn chứng tận cùng đại đạo lại tọa hóa trên đường lạc lối
Đế Giang có rất nhiều bi thương, nhiều quá khứ, muốn cứu vãn nhưng bất lực
– Chắc Thiên Tôn cũng hiểu rằng quá khứ là không thể thay đổi, Thiên Tôn muốn đổi quá khứ chỉ uổng công
Đế Giang ngẫm nghĩ nói:
– Thiên Tôn nên vứt bỏ quá khứ, mở ra một thời đại mới, truyền thừa trí tuệ, truyền thừa văn minh
– Ta muốn cứu vãn, ta muốn thay đổi lịch sử
Giang Nam ngồi xếp bằng, tóc trắng như các ngân hà lơ lửng trong hỗn độn hồng mông
Tóc trắng khuấy động vũ trụ tĩnh lặng, mỗi sợi tóc bạc trôi nổi đâm thủng thời không quá khứ, cắt các vị diện từ thời gian đã mất, lộ ra bác hình ảnh quá khứ
Đế Giang nhìn lão nhân trước mắt, hắn biểu lộ lưu luyến không nỡ
Hỗn độn tràn ngập đau thương, hồi tưởng, tự trách nặng nề
Lòng Giang Nam đã già, bị lưu luyến, tự trách, đau thương, hồi tưởng bao phủ
Tình cảm đậm đặc tràn ngập ở điểm cuối thời không, khiến người bi thương, đau lòng rơi lệ
– Nếu có thể thì ta sẽ bỏ thân vạn kiếp bất diệt này, tiến vào kiếp, đi lại đoạn đường đó
Dù không chứng nguyên thủy, không chứng tận cùng đại đạo thì ta cũngp hải nắm chắc, giữ lại mọi thứ bên cạnh mình
Giang Nam thở hắt ra, nói:
– Đế Giang đạo hữu, ngươi đến đây có thể làm chứng cho ta
Ta muốn quay về quá khứ, bỏ cảnh giới nguyên thủy, làm lại từ đầu, thay đổi lịch sử này, giữ lấy những gì ta không quý trọng
Đế Giang hỏi:
– Thiên Tôn, làm sao làm lại được?
Đôi mắt Giang Nam ngày càng sáng, thầm thấp thì thầm:
– Sau khi chứng Đạo Quân ta lĩnh ngộ ra đạo lý chạy thẳng đến tận cùng đại đạo
Thân thể, nguyên thần, đạo quả, đại đạo của ta đã trước thời đại tiên đạo một bước tiến vào cảnh giới không thể nghĩ bàn
Bước nhanh hơn thời đại tiên đạo một bước, nhanh một giây
Đối với tất cả sinh linh thì ta ở một giây tương lai thời đại tiên đạo
Mắt Đế Giang dần sáng lên nói:
– Tức là Thiên Tôn không trải qua lịch sử thời đại tiên đạo hủy diệt, không qua đại kiếp nạn diệt tuyệt tất cả nên có khả năng trở về quá khứ?
Sau khi Giang Nam chứng Đạo Quân thì các loại đạo diệu ùa đến, không ngộ tự hiểu, khiến thời không vặn vẹo
Giang Nam ở trong đạo cảnh kỳ diệu, hắn trong thời đại tiên đạo nhưng là ở một giây tương lai
Điều này cho Giang Nam một cơ hội trở về quá khứ, thay đổi lịch sử
Đế Giang nhíu mày nói:
– Nhưng Thiên Tôn trở về quá khứ, đạo tâm bị chấp niệm chiếm cứ rời xa đường nguyên thủy, sợ là vô duyên chứng nguyên thủy lần nữa
Cộng thêm trở về quá khứ Thiên Tôn sẽ đối diện thời gian tấn công, khó giữ cảnh giới nguyên thủy, thậm chí bị lực lượng chứa trong thời gian quá khứ hoàn toàn phá hủy
Quay về quá khứ là Thiên Tôn tự bị thương mình, tự hủy đạo hạnh
Con đường này sự sống xa vời, Thiên Tôn hãy suy nghĩ kỹ
– Lòng ta đã quyết!
Trên khuôn mặt nhăn nheo của Giang Nam giãn ra nụ cười:
– Đế Giang đạo hữu hãy làm chứng cho ta
Ta truyền cảm ngộ của mình cho đạo hữu, nếu ta chết trong quá khứ thì đạo hữu ở thời đại nguyên khởi tỉnh mộng, thử đi dọc theo con đường của ta
Hai chúng ta sẽ có một người đặt chân đến tận cùng đại đạo