Sắc mặt của Nhiếp Vân có chút cứng đờ.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn biết rất rõ. Người trước mắt này hồ đồ như vậy, vừa nhìn thấy thiên phú Thôn phệ đã tưởng lầm là hoàng tử thì cũng thôi đi. Thế nhưng chắc chắn Phổ Thiên Đại Đế sẽ không nhận nhầm!
Nếu như thực sự đi qua, trước tiên không nói tới chuyện thổ dân tiểu thế giới. Không cẩn thận một chút cũng sẽ bị chém chết vì tội dám lừa gạt đối phương.
Cho dù không giết, tại sao lại có thiên phú lực tinh thuần như vậy cũng sẽ biến thành mục tiêu hoài nghi của đối phương… Hắn cũng không muốn bị đối phương cho rằng là chuột bạch để nghiên cứu.
– Chuyện trở về… Để ta suy nghĩ một chút. Trước tiên vẫn nên trở về Hồi Thanh Sơn Bộ đi.
Do dự một chút, Nhiếp Vân kéo tấm da hổ, tự quyết định.
Phủ nhận mình là hoàng tử gì đó, như vậy sẽ không có cách nào giải thích được chuyện thiên phú kia. Thế nhưng một khi thừa nhận, một khi đi gặp Phổ Thiên Đại Đế, tất sẽ bị lộ ra ngoài.
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui. Trước tiên cứ kéo da hổ một cái rồi lại nói sau. Đến lúc đó lại thừa cơ hành sự.
– Đúng rồi, tại sao ngươi lại biết người của Lạc Sơn Bộ. Lại ở cùng với bọn họ?
Nhiếp Vân hỏi.
Phổ Thiên hoàng triều lợi hại như vậy, vị Phí Đồng trước mắt này lại có thực lực Phong vương trung kỳ, làm sao có thể ở cùng với đám người Lạc Sơn Bộ cơ chứ? Lạc Sơn Bộ này chẳng qua chỉ là một bộ lạc nhỏ trong rừng núi mà thôi. Người có thực lực mạnh nhất ngay cả Phong vương cũng không có đạt tới, có gì mà đáng để mơ ước cơ chứ?
– Vâng… Đa Ba vương tử cũng bảo chúng ta dừng việc đi tìm điện hạ. Mà là đi tìm một bảo vật…
Gãi đầu một cái, Phí Đồng có chút lúng túng nói.
– Đa Ba vương tử?
Trải qua chuyện vừa rồi, hắn đã biết được rất nhiều chuyện. Phổ Thiên Đại Đế bởi vì năng lực huyết mạch quá mạnh mẽ, cho nên sau khi tấn cấp Đại Đế, con cháu cũng không nhiều. Thế nhưng không nhiều cũng không có nghĩa là không có. Hơn nữa, chẳng những hắn ta có, hắn cũng còn có tỷ muội huynh đệ. Mà con của bọn họ nương theo hắn tấn cấp Đế cấp cũng sẽ tự động có thiên phú. Đời sau của những người này cũng được gọi là vương tử.
– Vâng. Hắn nghe nói nơi này có Giác Linh hoa, cho nên mới sai chúng ta đi tìm trước một chút. Tìm một hồi lâu, chúng ta đã suy đoán ra là ở phạm vi này. Lạc Sơn Bộ là bộ lạc sinh trưởng ở nơi này, tìm được bọn họ, có lẽ có thể tìm kiếm tốt hơn một chút.
Phí Đồng nói.
– Thì ra là như vậy…
Nhiếp Vân khẽ gật đầu một cái:
– Rốt cuộc Giác Linh hoa là loại dược liệu gì? Có công hiệu gì?
Có thể khiến cho một vị vương tử nhớ thương như vậy. Có lẽ cái gọi là Giác Linh hoa sẽ không đơn giản.
– Là một loại dược liệu chữa trị linh hồn, có thể trị liệu bệnh tật. Về phần những chuyện khác, ta cũng không biết. Vương tử ra lệnh, chúng ta chỉ có thể tuân thủ theo mà thôi.
Dường như Phí Đồng cũng không biết nhiều.
– Trị liệu bệnh tật?
Trong lòng Nhiếp Vân có chút kỳ quái, thế nhưng hắn cũng biết địa vị của Phí Đồng không cao. Nếu như tiếp tục hỏi tiếp, nhất định đối phương cũng sẽ không biết. Cho nên lúc này hắn cũng không hỏi thêm nữa.
Lại tùy tiện trò chuyện thêm mấy câu. Lúc này hắn đã biết cái gọi là Đa Ba vương
tử này là cháu nhỏ nhất của Phổ Thiên Đại Đế. Ở trong Phổ Thiên hoàng triều quyền thế ngút trời. Cho nên lúc này hắn cũng không nói thêm gì nữa.
