Đôi khi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Dù có thích bao nhiêu.
Cũng vô ích.
Mặt trăng treo cao ngoài cửa sổ, như ngọn đèn vô tận, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào hai người không bao giờ có thể ở bên nhau.
Buồn bã, cay đắng.
Cũng ngọt ngào.
Sau một đêm tĩnh mịch, trời đã sớm hừng sáng, mặt trời cũng dần dần mọc lên từ phía đông.
Trước khi Tô Nhàn tỉnh dậy, Giang Nghĩa đã tắm nước nóng và thay quần áo sạch sẽ.
Sau khi tắm rửa xong, vừa lúc có thể đi ăn sáng với Tô Nhàn.
Hoạt động của ngày hôm nay vẫn là: mua sắm.
Chỉ là hai giờ chiều, Kỳ Chấn đặc biệt phái người lái xe đưa hai người tới Sân vận động Giuseppe Meazza ở Milan.
Đây là một sân vận động rất đặc biệt.
Hai siêu đại gia ở Milan: Inter Milan và AC Milan, có chung một sân vận động.
Đây là sân nhà chung của hai câu lạc bộ.
Hôm nay, họ sẽ chiến đấu tại đây để quyết định thắng thua.
Công dân của Milan về cơ bản đều là người hâm mộ, bà cụ và Kỳ Chấn cũng không ngoại lệ, nhưng bọn họ đều là người hâm mộ AC Milan.
Hôm nay, bà cụ còn đặc biệt mặc áo đấu của AC Milan, cùng Kỳ Chấn, Giang Nghĩa, Tô Nhàn cùng nhau tiến vào sân vận động, tiến vào ghế VIP, ngồi trên cao nhìn xuống, thưởng thức cuộc đấu tranh mãnh liệt.
Vào lúc này, trong cửa hàng trang sức Star Jewelry, có một cỗ lực lượng khác đang chộn rộn.
Căn phòng trên tầng sáu.
Kỳ Dương dụi dụi mắt, che lấy đầu buồn ngủ ngồi dậy, cảm giác trong bụng nóng bỏng nốt đau, trước mặt là một người đàn ông đang pha trà.
“Ông, tỉnh lại rồi.”
Người đàn ông đưa trà cho Kỳ Dương, “Đây là trà tỉnh rượu, uống đi.”
Sau đó Kỳ Dương mới nhớ tới chuyện tối hôm qua cùng Giang Nghĩa đấu uống rượu đó, tối hôm qua ông say đến mức bất tỉnh nhân sự, thua một cách thảm hại, được người mang lên giường và ngủ thiếp đi như heo chết.
Khi tỉnh lại, đã là hai giờ chiều.
Ông ta nhấp một ngụm trà, nhìn đến thời gian, sợ tới mức nhanh chóng nhảy dựng lên từ trên giường. “Đã giờ này rồi, Weiss, sao cậu không đánh thức tôi?”
“Nếu như làm chậm trễ kế hoạch của ông chủ thì phải làm sao?”
Người đàn ông tên Weiss đó không nhanh không chậm lại rót một ly trà, “Cuộc thí bắt đầu từ hai giờ rưỡi, một cuộc thi mất khoảng 110 phút, cho nên, bây giờ vẫn còn sớm, ông vẫn có thể ngủ thêm một lát, sẽ không làm chậm trễ kế hoạch.”
“Không làm chậm trễ? Cậu thật sự giỏi thật.”