Nghe đến từ Diệp, cả gia đình Lâm gia liền im re, ánh mắt lập lòe của Lâm phu nhân chọc vào lưng mình khiến cho Lâm Gia Thành không thể không bật loa ngoài.
“Ừm, là tôi. Có chút chuyện tôi muốn hỏi anh.” Âm thanh ngọt ngào trong trẻo của thiếu nữ phát ra từ điện thoại.
Lâm Gia Thành nhìn về phía ba người hóng chuyện, sau đó lại tập trung vào điện thoại: “Có việc gì cần giúp thì bạn học Diệp cứ nói.”
“Hình như hai ngày nữa là sinh nhật của Lâm lão gia tử nhỉ, một lát nữa đến đón tôi mua đầm dự tiệc cùng quà tặng đi, dù sao tôi cũng không biết phải mua gì.”
“Được thôi.” Lâm Gia Thành sảng khoái đáp ứng, sau đó nhanh chóng cúp máy.
Cuộc nói chuyện gắn gọn đến lạ làm cho Lâm phu nhân không khỏi suy nghĩ nhiều chút.
Ừm, quả nhiên con dâu giả vờ vẫn tốt hơn con dâu thật chán.
Sinh nhật của Lâm lão gia tử cũng nhớ, mà cũng có thành ý đi mua nữa.
Tiếc là gia thế có chút thấp, nhưng mà xong việc này nhận Diệp Hạ Vi làm con gái nuôi cũng không tệ, dù sao gia cảnh nhà cô bé ấy cũng không tốt.
Chờ Lâm Gia Thành cúp máy rồi, Lâm tiên sinh cụp mắt nói: “Thằng nhãi, váy dạ hội cứ để cho mẹ và em gái ngươi chọn, mi đi bồi cô gái đó mua quà cho ông nội.”
Lâm phu nhân ưu nhã mỉm cười, tay giơ lên một bảng nhỏ ghi dòng chữ: “Đồng ý.”
Thấy vậy, Lâm Nhã Tịnh cũng liền theo phe của mẹ mình, giơ lên một bảng đồng ý nữa.
Lâm Gia Thành: “…” Đột nhiên hắn có cảm giác từ khi nón xanh của hắn xuất hiện, tính ấu trĩ của mọi người cũng xuất hiện theo.
Thấy Lâm Gia Thành lề mề lại trì độn, Lâm tiên sinh cau mày trách móc, “Thằng nhãi ranh, mau chóng đi lên phòng thay đồ sạch sẽ rồi đi đi, hôm nay nhịn ăn sáng, mời con gái nhà người ta đi mà còn để người ta chờ à? Có đáng mặt đàn ông hay không?”
Lâm phu nhân và Lâm Nhã Tịnh điên cuồng gật đầu đồng tình.
Lâm Gia Thành nghẹn khuất, đau lòng đi lên phòng.
Rõ ràng Diệp Hạ Vi là người rủ mà.
Hình như hắn không phải là con ruột đúng không? Ngay cả buổi sáng cũng không cho người ta ăn!!!
_____________
Sau khi Lâm Gia Thành chuẩn bị xong xuôi và đang trên đường đến chung cư của cô, Vân Yến còn đang lầm bầm cùng 000 ở phòng ngủ.
“Ta cảm thấy ngươi dạo này rất ít nói.” Vân Yến nheo mắt, “Ngươi đang tập làm người lớn sao?”
“Hệ thống nhà bên đều như vậy, lạnh lùng là một loại chuyên nghiệp, nói nhiều vốn không tốt.” 000 hợp tình hợp lý nói.
“Năm năm nay ngươi không hề nói một câu nào trừ khi ta gọi.” Vân Yến đang nói đột nhiên lại ngưng lại, biểu tình sợ hãi, “Chắc không phải các ngươi bị bệnh nan y sắp mất, sợ ta đau lòng nên giảm thiểu sự tồn tại của mình đâu nhỉ?”
000: “…” A, não của cô làm từ gì vậy?
Nó đã là linh hồn thì làm sao có thể bị bệnh nan y?
“Không có, cô nghĩ nhiều.” 000 lãnh đạm đáp.
“Ài.” Vân Yến thở dài, đáy mắt hiện lên một mạt ý cười, “Hay là vì vụ lần trước, ta không giải quyết cho nên ngươi cảm thấy không vui?”
“Không có, hệ thống thì cần gì vui hay không.” 000.
“Vậy nha, vụ đó là do ta để nhờ ký ức trong bản thể của các ngươi nên khi lấy ra hơi khó để có thể khiến các ngươi tỉnh táo.” Vân Yến mặc kệ nó mà nhàn nhã giải thích, giọng điệu lưu loát lại như không xem việc mình đang nói là quan trọng.
000 sững sờ, ký ức?
Ý cô là cô từng mất ký ức ư?
Vậy là câu hỏi kia…
‘Đây là lần thứ mấy chúng ta gặp mặt trực tiếp như vậy nhỉ?’
Không phải là cô hỏi cho vui, mà là hỏi để…
“Thế nào, ngươi đang suy nghĩ lí do ta nói cho ngươi?” Vân Yến híp mắt, nâng cao khóe môi lên, che đi lạnh nhạt ở trong mắt.
“Nếu cô muốn nói thì có thể nói, còn nếu không…” 000 ngừng lại một chút, “Cô cũng không cần phải nói, tôi sẽ không để việc tư ảnh hưởng đến việc công.”
“Ừm vì nhìn các ngươi có chút thuận mắt.” Vân Yến vân vê mái tóc dài, nhăn mày suy ngẫm, “Hay là vì dạo này các ngươi ngoan ngoãn nhỉ?”
“À đúng rồi! Là vì các ngươi nhìn không tệ!” Vân Yến vỗ gối, hai mắt sáng bừng như vừa khám phá được một loại chocolate mới.
000: “…” Tuy nó cảm nhận được ký chủ đang cố gắng tìm lí do để dỗ mình vui.
Nhưng mà cô đừng thể hiện ngay trên mặt là mình đang bịa được hay không!?
Được rồi, dù sao ký chủ cũng đã có thành ý suy nghĩ lý do rồi, nó sẽ nhận lý do tùy ý đó của cô vậy.
Hậu trường.
Mẹ Kế: Xin ba giây quảng cáo truyện mới “Nghe nói tôi là kẻ thù của cả showbiz.”
Hy vọng mọi người ủng hộ =)) vì tác phẩm mới nên ít người đọc lắm.
Vân Yến: Lấy đất người ta quảng cáo, có phải nên trả tiền bản quyền không?
Mẹ Kế: Em bé Minh Mẫn rất giàu, mà giàu thì chocolate…
Vân Yến: Mong mọi người hãy đọc “Nghe nói tôi là kẻ thù của cả showbiz” và ủng hộ Minh Mẫn nha.
Mẹ Kế: ¯_(ツ)_/¯ easy.