Ánh mắt của người đàn ông lướt qua Thư Lăng Vy, nhìn sang Đông Phương Hạ! Người này cho anh ta cảm giác thật kỳ lạ, nụ cười bất cần đời, sao lại tà mị như vậy!
Thư Lăng Vy thấy người đàn ông nhìn dò xét Đông Phương Hạ, cười ha ha nói: “Cậu em Tiểu Phi, đây là trưởng phòng của tôi, Quý Mạch”.
“Cô đơn? Chị Lăng Vy, cô không nhầm chứ, tôi còn ồn ào náo nhiệt đó!”
Đông Phương Hạ nghe thấy tên của người trước mắt là “Cô đơn”, liền không nhịn được cười.
Các đồng nghiệp của Thư Lăng Vy nhìn thấy Đông Phương Hạ không đáng sợ như tối hôm đó, mà cười hi hi ha ha, lập tức nghi ngờ người trước mặt có phải là người măng Thư Lăng Vy tối hôm đó không.
Quý Mạch rất nhiệt tình, giới thiệu cho Đông Phương Hạ từng người ở đây, rồi đưa thực đơn cho Đông Phương Hạ, khẳng khái nói: “Cậu em Tiểu Phi, Thư Lăng Vy nhắc đến cậu với tôi, đúng là nghe tên không bằng gặp mặt, không ngờ Tiểu Phi là một soái ca. Nào, thích gọi gì thì cứ gọi, tối nay anh làm chủ”.
Vãi, Thư Lăng Vy thường nhắc đến tôi với các người! Mẹ kiếp, muốn nói dối cũng không xem ai đang ở đây, nếu cô ấy thường xuyên nhắc đến tôi, mẹ kiếp, anh còn không biết tôi là chồng chưa cưới của cô ấy sao! Đông Phương Hạ cười ha ha, vui vẻ nhận thực đơn.
“Cảm ơn anh Mạch!”
Đông Phương Hạ ra dáng vẻ được yêu quý mà vừa mừng vừa lo, còn giả bộ xem thực đơn, suýt khiến Thư Lăng Vy tức chết, Đông Phương Hạ, sao anh vô liêm sỉ như vậy, người phụ nữ của anh bị người ta nhằm trúng mà anh còn thờ ơ.
Đông Phương Hạ cố nhịn cười, không ngờ Thư Lăng Vy lại hằm hằm đá anh một cái, lập tức, Đông Phương Hạ đau đến chết lặng! Mẹ kiếp, anh cô đơn này thật có lòng, anh muốn theo đuổi người phụ nữ của tôi, thì tôi cho anh mất hết thể diện, xem sau này anh gặp cấp dưới của anh thế nào, muốn mời người phụ nữ của tôi ăn cơm, thì anh phải xem xem trong túi có bao nhiêu tiền.