Cuối cùng ông cũng chỉ biết im lặng.
Nếu đúng là như vậy, thì ông hiểu rồi.
Bởi vì, hiểu con không ai bằng ba. Con của ông làm như vậy, đơn giản là vì muốn trước khi ông biết đem hộ khẩu đã chết của cô khôi phục lại.
“Hủ Hủ, con đừng nghĩ nhiều như vậy. Mặc kệ nó làm gì, đều có ba ở đây, con không cần lo lắng.”
“Phun-”
Ai cũng không nghĩ tới, cô bỗng nhiên lại nở nụ cười.
“Ba, ba hiểu lầm rồi, con không phải ý đó. Chỉ là con cảm thấy có chút kinh ngạc, sao anh ấy không nói cho ba biết. Không sao, bây giờ chúng ta đã gặp nhau cũng giống như nhau cả thôi. Ba uống trà đi.”
Ôn Hủ Hủ mang theo nụ cười pha cho ông một chén trà, vừa pha xong đưa cho ông.
Giống như một người hoàn toàn không gây ra việc gì lớn.
Hoắc lão gia giật mình.
Cô không sao chứ?
Chẳng lẽ vừa rồi là ông nhìn lầm sao?
Ông muốn từ vẻ mặt của cô tìm ra manh mối.
Nhưng mà, với khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh đó, còn có bộ dáng thản nhiên pha trà cho ông, thật sự nhìn không ra có gì không đúng ở cô.
Như vậy, cũng tốt.
Hoắc lão gia cũng không cố chấp tìm tòi nghiên cứu nữa. Ông nhận chén trà kia, ngữ khí cũng trở nên hết sức thoải mái: “Được, vậy con nếu đã trở lại, chuẩn bị khi nào thì về nhà?”
Ông vẫn xem Hoắc gia là nhà của cô.
Ôn Hủ Hủ liền cúi đầu nhìn bình nước lượn lờ phía trước liền cười nói: “Hai ngày nữa đi, con còn muốn đưa cháu trai đến cho người.”