Phốc!
Một ngụm máu tươi tuôn ra, Quán Lăng bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
Mới vừa rồi không biết hắn đã thi triển bí pháp gì mà khiến cho lực lượng chợt tăng vọt. Lúc này thương thế tăng thêm cho nên cũng không đứng lên nổi nữa. Người nằm trên đất, vẻ mặt tràn ngập phẫn hận, thế nhưng lại không có biện pháp nào khác.
Hắn là đệ nhất cao thủ trong Thanh Sơn Bộ, sau khi thi triển thủ đoạn cuối cùng, ngay cả ngón tay của đối phương cũng không đỡ nổi, như vậy những người khác thì càng không cần phải nói.
Từ lúc nào Lạc Sơn Bộ lại có một vị cường giả lợi hại như vậy chứ?
– Còn không mau động thủ đi, còn chần chờ cái gì nữa?
Đánh bay Quán Lăng, người áo đen này hừ lạnh một tiếng.
– Dạ…
Dường như Phùng Thịnh đối với người trước mắt này rất là sợ hãi. Sau khi nghe được lời của hắn, thân thể khẽ run run một cái, vội vàng gật đầu, chân bước hai bước đi tới trước mặt Quán Lăng, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
– Chết đi!
Quát lên một câu, cổ tay khẽ lật một cái, một quyền đập xuống đầu của Quán Lăng.
Nhìn tốc độ của bàn tay hắn, một khi nện xuống, đầu của Quán Lăng nhất định sẽ nổ tung, hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
– Quán Lăng…
– Quán Lăng thúc thúc…
Thấy một màn như vậy, sắc mặt của tất cả mọi người thay đổi.
– Đáng hận…
Trong lòng phẫn hận, Quán Lăng đang muốn ngăn cản một cái thì lại cảm thấy thương thế trên người quả thực quá nặng, ngay cả khí lực nâng cánh tay lên cũng không có.
Sưu!
Trong khi Quán Lăng đang cho rằng bản thân sẽ phải chết không thể nghi ngờ thì đột nhiên có tiếng xé gió vang vọng. Một quyền đột nhiên xuất hiện ở trên đầu hắn, ngay sau đó đã có một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên.
– Đều là bộ lạc trong rừng, rốt cuộc có thù hận gì lớn mà lại không chết không thôi như vậy chứ?
Nghe được đạo thanh âm này, tất cả mọi người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy lúc này có một người thiếu niên đang đứng ở bên cạnh Quán Lăng. Vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc. Mà một quyền mang theo uy lực vô cùng của Phùng Thịnh lại bị một ngón tay của hắn chặn lại trên không trung.
– Cái gì?
Người khác không biết lực lượng của một quyền này, thế nhưng bản thân Phùng Thịnh tự mình thi triển ra, làm sao hắn lại không biết cơ chứ? Cả người cảm thấy lạnh lẽo, sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi.
Một quyền này của hắn không có chút giữ lại nào, cho dù là Quán Lăng thời kỳ toàn thịnh cũng phải nhượng bộ lui binh. Thế nhưng thiếu niên trước mắt này lại dùng một ngón tay ngăn cản, chuyện này… Làm sao có thể chứ?
Không riêng gì hắn, tất cả mọi người của Thanh Sơn Bộ, Lạc Sơn Bộ cũng đều ngẩn người tại chỗ. Mỗi một người trợn mắt há hốc mồm, chỉ có tộc trưởng Thanh Sơn Bộ dừng lại một chút, trong ánh mắt hiện lên quang mang khác thường.
Mặc dù hắn không biết người tiểu thế giới trước mắt này rốt cuộc có thực lực gì, thế nhưng chỉ cần nhìn tình huống xuất thủ vừa rồi hắn đã biết rõ. Sợ rằng nguy cơ của Thanh Sơn Bộ sẽ lập tức được giải trừ.
– Gia hỏa từ đâu tới vậy, cút ngay cho ta.
Một chiêu bị chặn lại, sắc mặt Phùng Thịnh trở nên dữ tợn, lại lần nữa rống giận một câu. Lực lượng trên quyền bị ngăn cản đột nhiên bộc phát ra ngoài, một cỗ lực lượng thôn phệ xông ra.
Nếu như đổi lại là trước kia, đột nhiên thả ra loại lực thôn phệ này, cho dù Nhiếp Vân không sợ, thế nhưng muốn ngăn cản những thứ này cũng cần tốn một ít công phu. Chỉ là lúc này hắn đã có đan điền có năng lực thôn phệ, cho nên kết quả sẽ hoàn toàn khác biệt.