Cứ cái tính tình này, xấu đến bể nát nhà luôn rồi, Miêu Nghị không cần phải đoán cũng biết đó là Bạch Phượng Hoàng.
– Còn có một cái nữa đâu?
Miêu Nghị hỏi một tiếng.
Bạch Phượng Hoàng thuận tay ném Thiên Diện yêu hồ Phấn nhi ra, Phấn nhi cũng là hơi bị xui xui, cái con này mới vừa lộ diện một cái. Còn không kịp u oán, lại bị Miêu Nghị trực tiếp thu luôn rồi.
Ba người cũng không hề ở chỗ này đợi lâu, mà là dắt tay nhau bay đi vào tinh không, lần nữa xâm nhập U Tuyền, thẳng vào tầng năm U Tuyền, chạm mặt với Vô Lượng Đạo đại tướng Ngao Thiết gộp chung với nhau, núp ở một chỗ yên lặng chờ.
Bầu trời Cương Thiết Trùy Lâm âm trầm, tuyền nhãn thuận thể xoay tròn và nghịch thế cũng xoay tròn giống như hoa tươi không ngừng nở rộ, cái minh minh u quang đó không biết là đến từ phương nào, khắp không trung yên lặng một cách quỷ quyệt.
Giữa mấy cái đầu nấm đen xì đan xen vào nhau, Mị cơ và đệ tử Hoa Trác ẩn nấp ở trong không gian không lớn này. Mị Cơ ngồi xếp bằng tĩnh tọa, Hoa Trác dòm ngó doanh trại ở xa xa.
Không chỉ có Hoa Trác, Mị Cơ còn mang đến mười mấy tên môn hạ đệ tử, đã bố trí rộng ra cách xa chung quanh doanh trại, trên tay siết chặt tinh linh lúc nào cũng có giữ liên lạc lẫn nhau.
Địa phương xa hơn, Miêu Nghị ẩn núp trong bóng tối thỉnh thoảng khai mở Thiên Nhãn nhìn chung quanh doanh trại, bài tra biết rõ mồn một vị trí ẩn thân của Mị Cơ cùng môn hạ đệ tử của ả. Thật ra thì trong doanh trại phòng ngự cực kỳ yếu. Một số đông người đã tản ra xa rồi, không biết đi nơi nào, dường như thật sự đi săn thú rồi, nếu như đã biết là có bẫy rập, đây thật đúng là cơ hội tốt để động thủ.
Trong doanh trại, đi ra ngoài trướng, Doanh Dương khoanh tay ngẩng đầu nhìn lên không trung rất lâu, sau đó lại chuyển quanh doanh trại một vòng, rồi mới quay trở về trong trướng.
– Đại tiên sinh. Ngưu Hữu Đức sẽ đến không?
Trong trướng, Doanh Dương ngồi xuống nhìn hỏi về phía Yên Tùy đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa trong góc.
Yến Tùy nhắm mắt đáp:
– Không biết, nhưng mà tai mắt phía ngoài thật ra thì phát hiện một số người không rõ thân phận đang giám thị bên này.
Doanh Dương lập tức mừng rỡ.
– Đại tiên sinh cảm thấy chính là Ngưu Hữu Đức sao?
Yến Tùy:
– Không biết.
Doanh Dương:
– Nếu như là Ngưu Hữu Đức, trong doanh trại chỉ còn lại ít ỏi mấy người, bọn họ vì cái gì còn chưa động thủ?
Yến Tùy:
– Không biết.
Doanh Dương không nói nên lời, trong lòng có chút căm tức, đây là thái độ gì, chẳng qua là một hạ nhân (người dưới) của Doanh gia, không ngờ lại vô lễ đối với Thiếu chủ nhân như thế.
Nhưng mà nói đi nói lại thì, hắn có nóng có giận có nổi khùng cũng chỉ có thể nín nhịn. Người ta mặc dù là người dưới, nhưng khi đến cái thế của người ta như thế này, chỉ nghe lệnh đối với một vài người trong vương phủ mà thôi, còn thật ra không cần nể mặt mũi hắn bao lớn, chỉ cần luận sự, làm nhiều thêm điều hỗn loạn vương gia ngược lại không thích. Thậm chí tới một mức độ nào đó mà nói, hắn cũng chỉ là thân phận cao quý mà thôi, nói thực tế một chút, đối mặt với hiện thực khách quan cái thứ quỷ gì đó, hắn là chủ tử nhưng mà còn phải dựa vào người ta. Ngay cả phụ thân của hắn cũng cần người như thế ủng hộ. Nếu như trong vương phủ không có loại người như thế này ủng hộ, cho dù là phụ thân cũng rất khó đặt bước chân có tiếng nói trong vương phủ.
Khi còn chưa ngồi lên trên cái vương vị đó, phụ thân huynh đệ mấy người, ai ai cũng đều diễn xuất theo kiểu lễ hiền hạ sĩ, đối với trên cung kính, đối với dưới không kiêu ngạo. Doanh Dương hắn nếu dám đối mắt vô lễ với vị này, quay trở về cha của hắn có thể sẽ cắt gân chân của hắn.
Ầm! Ngoài trướng đột nhiên truyền đến một tiêng nổ vang trời.