Nhưng không hiểu sao, cô ta bỗng thấy hơi lưu luyến thế giới này, tuy nó tàn khốc nhưng vẫn khiến cô ta không nỡ.
Nước mắt bỗng trượt xuống từ khóe mắt cô ta.
Dương Thanh đang bóp cổ Hoài Lam vốn đã hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng đúng lúc này, anh bỗng thấy tay mình lạnh băng.
Anh rùng mình, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Hoài Lam, tơ máu trong mắt anh dần biến mất, rốt cuộc cũng thấy rõ nước mắt trên mặt cô ta.
“Hoài Laml”
Anh hô lên kinh hãi, thả lỏng tay ra.
Hoài Lam nhẹ nhàng rơi xuống, được anh ôm vào lòng.
“Hoài Lam, cô thấy sao rồi?”
Dương Thanh vội nói, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng, trong mắt là sự áy náy nồng đậm.
Lâu lắm rồi anh không bị huyết mạch cuồng hóa ảnh hưởng tới nỗi mất lý trí, nhưng hồi nãy, không hiểu sao anh lại mất ý thức.
Hoài Lam được Dương Thanh ôm vào lòng, mỉm cười hiền hòa: “Anh Thanh, rất xin lỗi, tôi bảo sẽ dân anh tới Dược Vương Cốc, cũng không phải vì muốn anh tìm thấy Lưu Ba đâu”.
Cô ta nói rồi chậm rãi nhăm mắt lại, tựa như một đứa bé đang say ngủ.
Hoài Lam vần chưa chết, nhưng vì thiếu dưỡng khí trong thời gian dài nên tạm thời hôn mê.
Dương Thanh nhìn cô gái đã hôn mê trong lòng mình, trong mắt lóe lên vẻ tức giận.
Lời Hoài Lam nói trước khi hôn mê đã tiết lộ một thông tin vô cùng quan trọng, cô ta cũng không muốn dẫn Dương Thanh tới Dược Vương Cốc.
Bằng không, cô ta đã không xin lỗi Dương Thanh.
“Đây là mệnh lệnh của thành chủ Hoài Thành à?”
Dương Thanh nói với vẻ mặt u ám.