– Ừm! Mùi này hợp khẩu vị của ta!
Lại một thợ săn trẻ tuổi sao bay mang trăng lao ra từ rừng núi, mấy bước đã ngồi xuống bờ sông.
Thợ săn trẻ cười nói:
– Ta còn chưa săn được con mồi, ăn mấy miếng lót dạ trước chút nữa mới có sức săn thú.
Phương xa vang tiếng cười:
– Chừa một miếng cho ta với!
Giang Tuyết Tình, Tiểu Vân Liên thầm thấy lạ. Từ bốn phương tám hướng lục tục có hơn mười người bộ dạng và cách ăn mặc kỳ lạ tụ tập lại bờ sông. Đám người dường như rất quen với Giang Tuyết Tình, không khách sáo chút nào. Bọn họ vây quanh đống lửa, ngồi dưới đỉnh to, có người xé thịt, có người múc canh.
Giây lát sau nửa khúc mình Phi Hùng Đạo Nhân bị đám người ăn sạch sẽ, uống hết canh.
Mười mấy Đạo Nhân kỳ lạ nhìn Giang Tuyết Tình, cười nói:
– Tiểu công chúa Giang gia, cũng là địa chủ tương lai của chúng ta. Lần này chúng ta ăn trước một miếng, tương lai ngươi nhớ che chở chúng ta.
Giang Tuyết Tình trả lễ:
– Mấy vị đạo hữu khách sáo.
Tiểu Vân Liên chớp mắt nói:
– Các người ăn hết thịt, uống hết cách của chúng ta rồi. Chúng ta còn chưa ăn gì!
Mười mấy Đạo Nhân nhìn nhau, cùng cười:
– Chút nữa sẽ trả, sẽ trả lại.
Thiếu nữ xinh đẹp cười nói:
– Chờ lát nữa hai tiểu công chúa muốn ăn rồng thì ăn rồng, muốn ăn phượng thì ăn phượng. Kêu Tương Khang, bảo đảm ăn ngon hơn món gấu.
Mười mấy Đạo Nhân vỗ tay đồng ý:
– Tương Khang rất giỏi săn thú, chút nữa bắn mấy con chim, con phượng là có thể ăn thoải mái.
Mắt Giang Tuyết Tình xoay tròn, vỗ tay cười nói:
– Ta nhận ra các người! Ban đầu phụ thân nói các người định hại ta, cho ta một gánh nặng, lo ta không gánh nổi. Phụ thân nói phải mấy ngàn năm sau mới gặp các người được. Bây giờ đã trải qua hơn một vạn, quả nhiên các người đi ra.
– Tiểu công chúa Giang gia thật thông minh.
Đạo Nhân trẻ đầy chính khí cười nói:
– Chúng ta toàn là người lười, không muốn tham gia thời đại tiên đạo tranh đấu, cũng không muốn xưng đạo hữu với Đế và Tôn. Mấy năm nay chúng ta không lộ ra dấu vết gì.
Một Đạo Nhân lớn tuổi lưng cõng bàn cờ cười nói:
– Đế và Tôn lao lực cực nhọc, tâm kế thâm sâu tính toán mọi người, chúng ta không hợp với bọn họ. Hơn nữa thủ đoạn của bọn họ chưa chắc khiến thời đại tiên đạo tránh cho tịch diệt. Chúng ta tự lo tương lai của mình, nên mới tìm đến nữ nhi của lão gia địa chủ đây.
Tiểu Vân Liên ù ù cạc cạc nghe, lén hỏi Giang Tuyết Tình.
Giang Tuyết Tình nhỏ giọng nói:
– Lúc trước bọn họ là lão già quái, lão bà bà quái trong vô nhân cấm khu, hiện tại chuyển thế đến tìm ta hơn phân nửa là tạo hóa lớn mà Huyền Đô bá bá đã nói.
Tiểu Vân Liên kinh ngạc hỏi lại:
– Tạo hóa lớn là mấy người này?
Tiểu Vân Liên lắc đầu, hỏi:
– Tỷ tỷ, vô nhân cấm khu là chỗ nào?
Khi Tiểu Vân Liên xuất thế thì vô nhân cấm khu đã bị san bằng, nàng không biết Tiên giới từng có nơi như vậy.
– Chờ chút nữa nói sau.
Giang Tuyết Tình nhìn đám người Tương Khang, cười nói:
– Mới rồi có con gấu mắt mù chạy tới ồn ào, bị chúng ta cắt một nửa rồi thả. Nếu đánh chết hắn thì sau này không ăn được nữa, thả hắn rồi lần sau gặp lại có thể ăn tay gấu. Nhưng nếu là bản lĩnh săn bắn của mấy vị đạo hữu thì không chừng chúng ta có thể ăn no, mang ít thịt về cho phụ thân ta.
Bên bờ sông, đám người Giang Tuyết Tình, Tiểu Vân Liên, Tương Khang, Thiên Hi trò chuyện vui vẻ như bằng hữu vong niên.
Thiên Hi là Đạo Nhân trẻ chính khí, cười nói:
– Chúng ta hợp ý như vậy hay kết bái đi?
Mọi người vỗ tay đồng ý:
– Tốt, tốt!
Nữ Đạo Nhân xinh đẹp tên Chức Mẫu cười nói:
– Chúng ta nói tuổi đi, ai lớn tuổi thì làm đại ca, đại tỷ.
Tiểu Vân Liên nhìn mười mấy Đạo Nhân, trong đó có lão nhân tóc bạc phơ. Nữ hài tử này lanh lợi ranh ma, thầm nghi ngờ.