Cùng là người trong môn phái giới tu hành, lão rất rõ ràng đây là thứ gì.
Sở dĩ loài dơi này được xưng là Phệ Tâm Bức là vì chúng chuyên ăn tim người và động vật, tốc độ thật nhanh, lực xuyên phá kinh người. Sừng nhọn trên đầu có thể công phá pháp lực phòng ngự, pháp lực phòng ngự Hồng Liên trở xuống cơ hồ không ngăn được. Có thể một đòn đâm xuyên cơ thể người, ăn mất trái tim, hơn nữa còn có kịch độc, rất là hung tàn.
Lão không nghĩ tới trên người Ngô Lục còn mang theo quỷ vật này, xem ra Ngô Lục này có ô dù nhất định ở Ngự Thú môn, nếu không đệ tử Ngự Thú môn bình thường sẽ không có vật này, đổi lại là Nguyên Phương cũng tự nhận không ngăn được công kích của Phệ Tâm Bức.
– Đại nhân, mau cứu y.
Nguyên Phương âm thầm truyền âm một tiếng, Miêu Nghị nghe thấy vẻ lo lắng trong thanh âm của lão biết không ổn, lập tức triệu hồi Nghịch Lân thương ra cầm trên tay.
Công Tôn Vũ liếc mắt nhìn thấy lập tức sợ hãi kêu lên:
– Miêu Nghị, đã nói trước là không thể giúp.
– Thối lắm, ai nói so tài không thể giúp được!
Miêu Nghị mắng trả, hiện tại bất chấp quy củ con bà nó, đưa mắt ra hiệu cho Nguyên Phương đang định liên thủ xuất kích, bất quá vừa nhìn tình hình hiện trường lại ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trên trăm con Phệ Tâm Bức từ bốn phương tám hướng đang công về phía La Song Phi, La Song Phi đột nhiên cầm thương đứng yên. Giữa tiếng chuông vang lên trong trẻo, y vung tay áo lên, một cỗ khói đen tà mị đột nhiên nổ tung tỏa ra xung quanh, bao phủ toàn thân y.
Những Phệ Tâm Bức xông vào trong khói đen lập tức phát ra tiếng kêu chít chít thê thảm, lại nhanh chóng từ trong khói đen chui ra, kinh hoàng vỗ cánh bay trốn thục mạng, thế nhưng chưa bay được bao xa đã rơi xuống đất lả tả.
Những Phệ Tâm Bức còn chưa kịp xông vào cũng phát ra tiếng thét chói tai, thấy khói đen kia giống như thấy quỷ, sợ tránh không kịp, ngay cả tới gần cũng không dám, lập tức kinh hoàng vỗ cánh trốn đi.
Mà những Phệ Tâm Bức trúng độc rơi trên mặt đất lăn lộn, không biết xảy ra chuyện gì, phát ra tiếng kêu thảm thiết không ngừng, trong khoảnh khắc hết thảy toàn thân rữa nát, phát ra một mùi hôi thối, người xem rợn cả tóc gáy.
Chỉ trong chốc lát, hơn sáu mươi con Phệ Tâm Bức hoàn toàn hóa thành từng bãi chất lỏng màu đen sùi bọt trắng, hết sức tanh hôi.
Công Tôn Vũ và hai tên thị nữ sau lưng, cùng với Hồng Miên thảy đều trợn mắt há mồm.
Miêu Nghị và Nguyên Phương cơ mặt giật giật, ngơ ngác nhìn nhau.
Ngô Lục thả ra Phệ Tâm Bức ngẩn ngơ, đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, kêu lên:
– Hắc La Sát!
Mảng khói đen bao phủ toàn thân La Song Phi đột nhiên thu lại, hiện ra thân hình y đang cầm thương đứng yên, khói đen chui vào trong tay áo trong nháy mắt, nhìn chằm chằm Ngô Lục cười lạnh nói:
– Bàng môn tả đạo, đại gia chưa từng thấy qua một vạn cũng đã gặp ba ngàn, chỉ có chút tài mọn cũng dám phô trương trước mặt đại gia, nhận lấy cái chết!
Y lập tức cầm thương lắc mình đuổi theo.
Ngô Lục phục hồi tinh thần lại lộ vẻ hoảng sợ, xoay người bỏ chạy, miệng kêu lên:
– Động chủ cứu ta!
Tu vi của lão làm sao chạy thoát khỏi La Song Phi, không có long câu tương trợ, đảo mắt đã bị La Song Phi đuổi kịp. Lão xoay người lại chém ra một đao, nhưng đao sựng lại giữa không trung, một đạo hàn quang đã đâm xuyên qua cổ của lão.
Mũi thương răng cưa co rút lại, suýt chút nữa đã cắt đứt cả cổ của lão.
La Song Phi một thân tà khí, giết người không nháy mắt thình lình quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chăm chú về phía người cuối cùng, là một tên đệ tử Kiếm Ly cung tu vi Bạch Liên tam phẩm. Tên này bởi vì tu vi thấp nên một mực né tránh phía ngoài, ngược lại tránh thoát một kiếp.
Lúc này bị con ngươi La Song Phi trong trẻo lạnh lùng đảo qua, toàn thân run lên một cái, lập tức xoay người bỏ chạy, chạy về phía Công Tôn Vũ, biết rõ không địch lại, nào còn dám ứng chiến.
Trường thương răng cưa trong tay La Song Phi điểm tới một cái, một cỗ pháp lực vô hình giống như thực chất ầm ầm tuôn ra, đánh trúng vào sau lưng của người nọ, đánh y hộc máu ngã nhào xuống đất tại chỗ.
Trường thương răng cưa từ trong tay La Song Phi bay ra, phập một tiếng, cắm thẳng vào sau lưng người nọ ngay tim.
Người nọ miệng mũi tuôn máu, cố gắng ngẩng đầu nhìn Công Tôn Vũ đưa tay, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi, tựa hồ còn muốn cầu cứu.
Ai ngờ La Song Phi lắc mình mà đến giẫm một cước lên đầu của y, đạp đầu y lún xuống mặt đất, ngay cả cơ hội kêu cứu một tiếng cuối cùng cũng không cho.
Lại thấy La Song Phi đưa tay cầm lấy cán thương vặn mạnh rồi rút ra khỏi thân thể tên nọ, mũi thương răng cưa mang theo máu thịt cùng nhau kéo ra, máu tuôn dầm dề.