Trương Hạo Hiên nghĩ nghĩ nói: “Với năng lực của ngươi hẳn là có khả năng hoàn thành, nhưng không thể để bại lộ Huyền Thiên Công mang tới nhiều loại huyết mạch chi lực. Ngươi hãy nghĩ cho tốt …”
Đường Tam nói: “Một năm tu luyện ta đã tích luỹ đủ rồi. Ngài yên tâm, ta có nắm chắc.”
Trương Hạo Hiên cười nói: “Đối với ngươi ta ngược lại rất yên tâm. Ngươi trầm ổn hơn bạn đồng lứa rất nhiều. Vậy ngươi đi đi, ta gần đây cũng sẽ chuẩn bị. Lần này về tổng bộ báo cáo công tác, ta sẽ yêu cầu trợ giúp.”
Đường Tam nói: “Ngài không áp chế được, sắp đột phá sao?”
Trương Hạo Hiên mỉm cười gật đầu nói: “Còn muốn cảm ơn ngươi, Hoàng Kim Thụ mang đến nhiều sinh mệnh khí tức a! Ngươi cũng biết nhân loại chúng ta truyền thừa Yêu Thần biến, huyết mạch vốn không thuần tuý như Yêu Quái. Vì vậy, chúng ta muốn thành Thần rất khó khăn. Ta vốn cho rằng cả đời này mình sẽ bị nhốt ở Cửu giai, vĩnh viễn không có khả năng chạm đến ngưỡng cửa kia. Lại không nghĩ rằng khi cùng ngươi học tập pháp trận được Hoàng Kim Thụ tẩm bổ, đã bổ sung thiếu hụt của ta, để cho ta có được cơ hội. Kỳ thực nửa năm trước ta đã đến bình cảnh, nhưng theo lời ngươi ta vẫn tích luỹ, gia tăng nội tình. Nửa năm này Hoàng Kim Thụ càng phát ra sinh mệnh năng lượng nồng đậm khiến cấp độ sinh mệnh của ta tăng lên nhanh chóng, hiện tại đã có chút không áp chế được.”
Nói đến đây, người trầm ổn như Trương Hạo Hiên cũng không nhịn được mừng rỡ. Đối với bất kỳ sinh vật nào, thành Thần là quá trình thuế biến và tiến hoá quan trọng nhất. Chủng tộc mạnh mẽ đến đâu cũng không có khả năng sinh ra đã là Thần, đều phải tu luyện mà đạt được. Ngay cả với chủng tộc mạnh nhất, muốn thành Thần cũng là chuyện không dễ dàng, nó đòi hỏi sự cố gắng toàn diện và cần không ít vận khí mới có thể thực hiện được.
Một khi đột phá thành công, không chỉ thực lực tăng vọt, huyết mạch chi lực tăng lên toàn diện. Quan trọng hơn là, tuổi thọ tăng lên rất nhiều, nếu không có tai hoạ thì có thể sống từ ba đến năm trăm năm, điều này còn phụ thuộc vào huyết mạch của từng loài. Nếu là Tinh Quái Tộc thì tuổi thọ còn kéo dài lâu hơn một chút.
Có ai không muốn tuổi thọ của mình kéo dài? Huống chi thực lực cũng tăng vọt. Dù là nhân loại, nếu thành Thần và nguyện ý gia nhập Yêu Quái Tộc hay Tinh Quái Tộc sẽ có địa vị không tầm thường, cũng có nghĩa là đã bước vào tầng cấp thượng đẳng.
Đối với Cứu Thục, có thêm một cường giả Thần cấp không hề nghi ngờ có thể cống hiến càng lớn, nó cũng ý nghĩa mang tính chiến lược.
“Lão sư, ta đề nghị ngài một chuyện.” Đường Tam đột nhiên nói với Trương Hạo Hiên.
“Đề nghị gì?” Trương Hạo Hiên nghi ngờ nhìn hắn.
Đường Tam nói: “Ta thấy ngài nên đột phá trước khi đi tổng bộ báo cáo, cũng đừng nhờ tổ chức trợ giúp.”
Trương Hạo Hiên nói: “Vì sao? Ta làm sao tìm được nơi nào tốt? Ngươi không biết lúc thành Thần có động tĩnh như thế nào, nếu không có người trợ giúp rất có thể sẽ bị phát hiện. Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc rất không nguyện ý nhìn nhân loại chúng ta thành Thần.”
Đường Tam nói: “Ngài nghe ta nói một chút. Nếu như là lúc trước, nhờ tổ chức trợ giúp đương nhiên không có vấn đề gì, dù sao chúng ta cũng hy vọng có thể có thêm nhiều cường giả Thần cấp. Nhưng bây giờ đã khác. Tụ Linh trận bàn mang lại lợi ích quá lớn, phần lợi ích này tổ chức nhất định là muốn nắm giữ hoàn toàn trong tay mình. Nếu như có được toàn bộ lợi ích sẽ có trợ giúp lớn hơn cho tổ chức. Vì nhân loại mà cân nhắc, tổ chức sẽ làm như vậy. Nếu lúc này ngài yêu cầu tổ chức trợ giúp, tổ chức sẽ hy vọng ngài giao ra phương pháp luyện chế Tụ Linh trận bàn, ngài có giao hay không?”
Trương Hạo Hiên giật mình, “Không thể nào, Cứu Thục chúng ta luôn công bằng công chính.”
Đường Tam cũng không tranh cãi, chỉ nói: “Ít nhất là có khả năng này.”
Trương Hạo Hiên trầm mặc một chút, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, ngầm chấp nhận những điều Đường Tam nói.
Đường Tam nói: “Nếu có khả năng này, chúng ta cần hết sức tránh để tránh ngài khó xử. Điểm này vô cùng quan trọng. Hơn nữa, sao lại không có chỗ đột phá chứ? Trong thời gian này ta vẫn luôn nghĩ địa điểm để ngài đột phá, cuối cùng cũng nghĩ được một nơi tốt.”
Trương Hạo Hiên kinh ngạc, “Nơi nào?”
Đường Tam mỉm cười, chỉ chỉ hướng đông bắc, “Biển cả!”